Chương 1756 Ba thi thể trong một cảnh (1)
Tuy nhiên, không biết có phải thời gian trôi qua ngàn năm, mới trở lại Thanh Dương Tông một lần hay không mà cuối cùng bước chân cũng chậm lại, như cố ý nhìn thoáng qua những cảnh vật đã từng quen thuộc.
Vì lẽ đó Phương Nguyên ở bên trong sườn núi đuổi theo kịp, đồng hành cùng hắn.
- Tiền bối, nếu trên vai người nhận trọng trách vì thiên hạ, một mình tiến lên, nhưng người đời không hiểu, lần lượt đến đây cản trở, khiến người phải gặp khó khăn nguy hiểm, thậm chí rơi vào lạc đường, đến nỗi khiến bản thân nghi ngờ không biết mình làm như vậy có đáng không, tiền bối phải xử lý thế nào?
Trong lòng Phương Nguyên nghĩ đến vô số vấn đề để hỏi.
Thanh Dương Kiếm Si thật lòng suy nghĩ một chút, nói:
- Ngươi gánh vác trọng trách thiên hạ làm gì?
Phương Nguyên hơi dừng lại, nói:
- Nói chung phải có người làm!
Thanh Dương Kiếm Si nghi ngờ hỏi:
- Ngươi cảm thấy chuyện này rất quan trọng?
Phương Nguyên gật đầu.
Thanh Dương Kiếm Si hỏi.
- Còn quan trọng hơn kiếm đạo?
Phương Nguyên nói:
- Đối với vãn bối mà nói đúng là như thế!
Thanh Dương Kiếm Si:
- Vậy thì làm tốt, quản người khác làm gì?
Trực tiếp rõ ràng, trong lòng Phương Nguyên xoay hai vòng mới lĩnh ngộ được chân ý, bước nhanh vài bước, hắn lại một lần đuổi tới gần Thanh Dương Kiếm Si, trầm ngâm, cân nhắc, lại hỏi:
- Nếu như dẫn tới đại họa thì sao?
Thanh Dương Kiếm Si xoay đầu lại, dùng mắt còn lại nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên phát hiện ánh mắt này cực kỳ trong suốt, trong hơn hắn rất nhiều.
- Ta chỉ hiểu luyện kiếm, không hiểu cái khác!
Thanh Dương Kiếm Si nói:
- Nhưng dù có muốn luyện kiếm, cũng phải tìm hòn đá rắc chắn một chút mà mài.
Phương Nguyên im lặng lắng nghe, tuy rằng Kiếm Si nói rất đơn giản, nhưng hắn vẫn ghi nhớ từng chữ, sánh vai cùng Thanh Dương Kiếm Si đi tới, lại hỏi tiếp:
- Tiền bối đã từ bỏ Vô Khuyết kiếm đạo sao?
Thanh Dương Kiếm Si cũng không quay đầu lại, cũng không cảm thấy bị mạo phạm, chỉ nói:
- Thuần túy chính là không thiếu sót, ngươi không hiểu sao?
Trong lòng Phương Nguyên dĩ nhiên đã hiểu được điều hắn muốn.
Hắn cũng xác định, người trước mắt này, dù như thế nào trong mắt cũng chỉ có kiếm, căn bản không để ý tới mọi chuyện trên thế gian, thậm chí không thèm để ý đại kiếp nạn có giáng xuống hay không, nhân gian có bị tiêu diệt hay không, trình độ nào đó mà nói, Kiếm Si cũng là một người lánh đời.
Người cường đại như vậy nhưng lại không đi gánh vác chút trọng trách.
Nghĩ đến chuyện này thực sự khiến người ta có chút tiếc hận.
. . .
. . .
Phương Nguyên thật không cam lòng, vì thế bỗng nhiên hắn chậm rãi lên tiếng:
- Ta biết có một nơi, có thể để tiền bối mài kiếm!
Thanh Dương Kiếm Si nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn Phương Nguyên.
Có thể thấy, hắn động tâm!
Thanh Dương Kiếm Si đi rồi, Phương Nguyên đưa hắn ba trăm dặm, sau đó quay người trở về.
Không ai biết trên đoạn đường Phương Nguyên tiễn Thanh Dương Kiếm Si đi, hai người trò chuyện cái gì.
Tuy nhiên, trong mắt tông chủ và trưởng lão Thanh Dương Tông lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, hai đại kỳ tài Thanh Dương Tông có thể quan hệ giao hảo, cũng là chuyện may hiếm có của Thanh Dương. Mặc dù theo lẽ thường suy nghĩ, Thanh Dương Kiếm Si dường như không có quan hệ tốt với bất cứ người nào, nhưng dù sao Phương Nguyên cũng không thua gì hắn, vì lẽ đó Kiếm Si kính trọng Phương Nguyên vài phần cũng là chuyện dễ hiểu.
Chuyện quan trọng hơn là. . .
- Ha ha, xem bây giờ ai còn có thể cản con đường tiến lên của Thanh Dương chúng ta.
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang quay đầu nhìn ngọn núi bên dưới, trầm thấp nói, trên mặt mang theo nụ cười.
Lúc này Thanh Dương Tông, ngọn núi sụp đổ hơn nửa, cung điện lầu các bị phá hủy không biết bao nhiêu, quả thực chẳng khác nào bị diệt môn, môn nhân đệ tử, người chết người bị thương không biết bao nhiêu mà đếm, đường đường đạo thống đệ nhất Vân Châu, bây giờ nhìn qua như một khu phế tích.
Nhưng một vùng phế tích này lại không khiến người ta cảm thấy bi thương, trái lại trong lòng mỗi người đều cảm thấy may mắn.
Tông chủ Thanh Dương Tông càng cảm nhận được khí vận trong đó, vì thế vừa thổ huyết, vừa cười.
Thanh Dương Tông quật khởi, ai cũng không ngăn được.
Trần Huyền Ngang biết, chuyện này, trong thời gian cực ngắn sẽ truyền khắp thiên hạ, thế nhân đều sẽ biết ba vị Hóa Thần đỉnh phong, tự tiện xông vào cấm chế ba ngàn dặm của Thanh Dương, đi tới đỉnh núi Thanh Dương Tông làm mưa làm gió, kết quả lại bị đệ tử Thanh Dương Tông chém giết!
Chiến tích thế này, đừng nói chỉ là đạo thống một châu, cho dù là Thánh địa cao cao tại thượng cũng có mấy ai làm được?
Mặc dù hai người hạ gục ba lão quái vật, có một người là Tiểu Thánh Nhân nổi danh khắp thiên hạ, người còn lại không có ý chạy tới che chở sơn môn, mà chỉ tìm người mài kiếm, nhưng Trần Huyền Ngang mặc kệ.
Dù sao chuyện Phương Nguyên xuất thân từ Thanh Dương Tông thiên hạ đều biết.
Mà tại sao Thanh Dương Kiếm Si lại trở về cũng không quan trọng, hắn trở về đúng lúc là được.
Thanh Dương Tông có trận chiến đó làm cơ sở, nhất định một bước lên mây.
Cảnh này khiến tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang vô cùng vui vẻ, cũng làm cho trưởng lão và đệ tử Thanh Dương hãnh diện, trong lòng xúc động không thôi.
Giống như nhân quả tuần hoàn, rốt cuộc Thanh Dương Tông cũng được đền đáp.
Chương 1757 Ba thi thể trong một cảnh (2)
Lần trước đại kiếp nạn hàng lâm, vô tình Thanh Dương Tông có được phiến đá tàn khuyết, từ một môn phái nhỏ lớn mạnh dần trở thành đại đạo thống đệ nhất Vân Châu, sau đó Côn Luân Sơn ngàn năm hỗn loạn, thiên hạ đại loạn, Yêu Vực lấy Bàn Sơn nhất mạch cầm đầu yêu ma xâm lấn Vân Châu, Thanh Dương Tông không trốn tránh trách nhiệm, cho người đón đánh, kết quả tổn thất nặng nề, hai ngàn năm nội tình, hủy hoại trong một ngày.
Mà sau chiến dịch kia, Thanh Dương Tông lại xuất hiện một kỳ tài, có điều kỳ tài rất quái dị, trêu ra quá nhiều phiền phức, thậm chí còn khiến Tẩy Kiếm Trì tức giận, nên khi kỳ tài này trốn tránh, Thanh Dương Tông cũng không còn dám thừa nhận hắn là đệ tử Thanh Dương, cố ý lãng quên. Có điều khi Thanh Dương Tông biết rõ kỳ tài này đã chọc giận Tẩy Kiếm Trì, nhưng cũng chỉ nhốt hắn lại mà không giết chết hắn, để lấy lòng Tẩy Kiếm Trì, cũng là một loại lựa chọn.
Sau đó, Cố Tùng trưởng lão Thanh Dương Tông đoạt được một bộ Đạo Nguyên Chân Giải, nhưng không đóng cửa nghiên cứu mà mời bốn đại Tiên môn Việt Quốc cùng nhau tham gia nghiên cứu. Sau đó không có kết quả gì mới công bố, nhưng sợ tạo hóa rơi vào tay người khác sẽ nguy hiểm, mới để con cháu Việt Quốc tìm hiểu, từ bên trong tuyển chọn đệ tử tiến vào tiên môn bồi dưỡng, đây cũng là một loại lựa chọn.
Sau đó, Phương Nguyên gây nên đại họa, vốn nên giao cho Âm Sơn Tông xử trí mới có thể để tránh mối họa vô vị này, nhưng Thanh Dương Tông liều lĩnh bị Âm Sơn Tông chèn ép nguy hiểm, âm thầm thả Phương Nguyên ở cảnh giới Luyện Khí rời đi, đây cũng là một loại lựa chọn.
Nhìn thì ngẫu nhiên, cũng giống như tất nhiên!
Các loại lựa chọn mà Thanh Dương Tông đưa ra, sau ngàn năm đại khí vận tăng cao, sắp một bước lên trời!
Cẩn thận hồi tưởng lại, có thể phát hiện kỳ thực Thanh Dương Tông chưa từng làm chuyện gì kinh thiên động địa, bọn họ chỉ đưa ra những lựa chọn của mình ở thời điểm then chốt, như vậy cũng đã đổi lấy được những điều may mắn.
- Nên thu nhận thêm một vài đệ tử.
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang chậm rãi đảo qua trên dưới Thanh Dương Tông, thấp giọng thở dài.
Muốn trở thành Thánh địa, đệ tử không đủ, vậy cũng không được!
. . .
. . .
Không giống toàn bộ Thanh Dương Tông, Phương Nguyên đưa tiễn Thanh Dương Kiếm Si, chậm rãi trở về núi thì tâm tình có chút nặng nề.
Ba lão quái lánh đời xuất hiện, nằm ngoài dự đoán của hắn.
Tuy rằng bây giờ ba lão quái lánh đời đều đã bị tiêu diệt, không tạo thành ảnh hưởng quá lớn, nhưng cũng khiến hắn lo lắng.
Đám Ma Ngẫu chuyển sinh bên trong Ma Tức Hồ rốt cục đã ra tay rồi.
Từ khi biết được những Ma Ngẫu này tồn tại, Phương Nguyên vẫn luôn lo lắng, hắn biết nếu công khai sự tồn tại của Ma Ngẫu thì thiên hạ nhất định sẽ đại loạn, dưới các loại loạn tượng này thì Thiên Nguyên hầu như không thể vượt qua đại kiếp nạn, nếu không công khai, cứ tiếp tục như vậy, âm ảnh trên đỉnh đầu Thiên Nguyên càng lúc càng lớn, mãi đến tận cuối cùng, một lúc nào đó sẽ rơi vào tuyệt cảnh vô vọng.
Phương pháp giải cứu duy nhất chính là đi theo con đường của Hắc Ám Ma Chủ.
Thế nhưng Phương Nguyên không muốn làm như vậy, chính vì thế hắn nghiên cứu bí mật trong bia đá, muốn tìm ra một con đường khác.
Nhưng hắn không đi tìm những Ma Ngẫu kia thì chúng cũng không ngồi yên.
Ba lão quái lánh đời xuất hiện, chính là một nước cờ đám người Ma Ngẫu đến thăm dò hắn.
Đặc biệt lúc lão tu hắc quan bị trấn áp, từng nghe hắn lớn tiếng nói cái gì mà "Chí Tôn Thập Đế", Chí Tôn Thập Đế là người nào?
Lẽ nào chính người nói tin tức Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp do hắn nắm giữ cho ba lão quái?
Chẳng lẽ bọn họ chính là Ma Ngẫu đã chuyển sinh thành công?
Phương Nguyên không biết bọn họ đang có ý đồ gì, nhưng hắn biết, nếu thế gian cục diện vững vàng, có lẽ muốn ép cũng không được.
Hắn không muốn những Ma Ngẫu này xuất thế, đảo loạn thế gian, cũng không muốn bọn họ đợi đến lúc đại kiếp nạn giáng xuống ngồi ngư ông đắc lợi, nhưng có lẽ những Ma Ngẫu kia cũng đang lo lắng, bọn họ sợ đại kiếp nạn thật sự được khống chế, người đời lần nữa nhận được sinh cơ.
Vì thế bọn họ sẽ chống lại không cho công bố Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp.
Bởi vì sau khi công bố Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp sẽ xuất hiện mấy người tranh cướp thế giới sau đại kiếp nạn với họ, nhưng tương tự, những người này cũng nhất định sẽ đảo loạn nhân gian, không cho phép người trong thiên hạ vượt qua đại kiếp nạn, vì thế nhân gian sẽ rối loạn, lúc ấy Độ Kiếp Ma Ngẫu chờ kết quả cuối cùng của nhân gian, lại ra tay tranh thế!
Với hiểu biết hiện giờ của Phương Nguyên về đại thế, cũng không khó suy đoán ra tâm tư của Ma Ngẫu.
Bọn họ sợ nhân gian tập trung sức mạnh đối phó bọn họ, sau đó mới nội đấu.
Bọn họ hi vọng nhân gian nội đấu trước, cuối cùng không còn hơi sức mới đối kháng bọn họ.
. . .
. . .
Từ những nguyên nhân này, Phương Nguyên biết, bản thân không có quá nhiều thời gian toàn lực nghiên cứu bí mật bia đá.
Vấn đề trước mắt này đã vô cùng cấp bách.
Nhiều lần vì tìm kiếm đáp án cho chuyện này, hắn không có cách nào tập hợp sức mạnh mọi người trong thế gian.
Vậy hắn nên làm như thế nào?
Vừa đi trở về núi, trong lòng Phương Nguyên dần lạnh.
Thế cuộc như đao, nhân tâm như kiếm, có lẽ, đã đến lúc kiếm nên ra khỏi vỏ rồi.
. . .
. . .
- Phương Nguyên trưởng lão, ba thi thể này nên xử lý như thế nào?
Chương 1758 Thiết đàn giảng đạo
Khi trở lại núi, Trần Huyền Ngang đi tới bên cạnh Phương Nguyên, thấp giọng hỏi.
Bây giờ trên núi Thanh Dương Tông có một người, mặc áo bào đen, thân thể như ngọc, cứng đờ đứng trên đỉnh núi.
Thoạt nhìn hắn vẫn là một người hoàn chỉnh, nhưng nếu xem xét cẩn thận, có thể thấy trên thân thể hắn xuất hiện một đường cực nhỏ, thật ra hắn đã bị kiếm chém thành hai nửa, thần hồn và linh tính bên trong thân thể đều đã tiêu tan, một kiếm quá nhanh, chia thân thể hắn làm hai nửa, còn ghép lại cùng nhau, vì thế có một thân thể hoàn chỉnh đứng ngơ ngác trên đỉnh núi.
Mà ở dưới chân núi, một thung lũng mờ ảo có hình bàn tay, đáy vực có hai pho tượng quỳ gối, một người đầu đội hắc quan, mặt vô cùng kinh ngạc, một người mặc áo bào xám, trên mặt mang theo ý cười quái lạ, bọn họ vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bên trong thân thể cũng không còn thần hồn, duy trì tư thế quỳ đối mặt với Thanh Dương Tông, nhìn nét mặt đông cứng của bọn họ, có thể thấy biểu cảm kinh hãi hiện rõ.
Đây là thi thể của ba lão tu lánh đời, tu vi bọn họ quá sâu, thân thể không hủy, dù chết rồi, cũng hóa thành ngọc chất.
Mà Phương Nguyên nhìn ba thi thể, ánh mắt thoáng lạnh, sau đó nói:
- Trận chiến này với bọn họ đã hủy diệt bốn kỳ mười hai cảnh Thanh Dương Tông, cứ để thi thể bọn họ ở chỗ này, tạo thêm một cảnh vật cho Thanh Dương Tông.
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang nghe xong kinh hãi, có chút do dự.
- Có tốt không?
Trong lòng hắn rất tán thành, ba lão quái vật đứng đầu ở trên núi, người trong thiên hạ ai không sợ?
Ba bộ chạm ngọc là uy hiếp lớn nhất.
Có điều, nếu làm vậy thì có chút bất kính với thi thể ba người họ, trong ba người ai cũng là đại tu sĩ đứng đầu thế gian, tay cầm quyền cao, vô số người hâm mộ, đặc biệt còn có Cửu Châu Kiếm Thủ, vốn là chủ Thánh địa, nếu để thi thể bọn họ ở lại Thanh Dương Tông, ai biết tương lai có bị đồ tử đồ tôn của hắn đến gây phiền phức hay không?
- Không cần phải lo lắng, dù là đồ tử đồ tôn của bọn họ cũng không còn mặt mũi mà đến.
Phương Nguyên nói:
- Người lánh đời khắp thiên hạ đều vô dụng, không còn ai cân nhắc xem trọng nhân phẩm bọn họ, ví như vị Cửu Châu Kiếm Thủ, thế gian truyền lại hắn đã chết trong đại kiếp nạn, nhưng phía sau bia đá Bát Hoang Thành lại không để tên của hắn, nói vậy Tẩy Kiếm Trì đã sớm biết hắn lánh đời mà đi rồi, mới không lưu lại tên tuổi, bây giờ, bọn họ cũng sẽ không đến tìm phiền phức!
Giọng nói hắn lạnh dần.
- Mà ta để bọn họ ở lại chỗ này chính là để cho hậu thế trong thiên hạ nhìn thấy kết cục của những người vô ích là thế nào.
Trần Huyền Ngang nghe vậy, trái tim đập liên hồi, bề ngoài giả vờ trầm ổn.
- Vậy thì theo lời ngươi nói mà làm.
Có Phương Nguyên, tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang yên tâm hơn.
Thi thể ba lão quái lánh đời cứ thế ở lại trên núi Thanh Dương Tông, ai cũng không động đến, để bọn họ duy trì tư thế ban đầu.
Đối với Thanh Dương Tông mà nói đây là một chuyện rất có lực uy hiếp, Phương Nguyên nói dùng ba người này bù đắp bốn kỳ mười hai cảnh Thanh Dương Tông bị hư hỏng, nhưng ba toà chạm ngọc như thế làm sao chỉ bù đắp bốn kỳ mười hai cảnh, đây là cảnh vật độc nhất thiên hạ.
Thảm cảnh này qua đi, những đệ tử trên Thanh Dương Tông không bị thương đều bận rộn, kiểm tra đệ tử thương vong, thu dọn đại điện sụp đổ, chữa trị vết thương, tìm kiếm những đạo quyển bị chôn ở phế tích mang ra ngoài, một lần nữa chỉnh lý. Phương Nguyên nhìn tất cả những thứ này, trong lòng cũng khá nặng nề, tuy rằng chiến dịch này sẽ có lợi cho Thanh Dương Tông nhưng dù sao vẫn làm hại rất nhiều đệ tử vô tội, lại nghĩ tới chuyện hắn cần làm, có lẽ còn có thể gây ra rất nhiều chuyện, nên nổi lên tâm tư muốn bồi thường.
Hắn cân nhắc một chút, nói với tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang:
- Đệ tử Thanh Dương Tông đã xem qua đạo thư ta viết chưa?
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang vội nói:
- Đã xem qua, bây giờ đệ tử Thanh Dương rất ham học hỏi.
Khi Phương Nguyên ở trước Lang Gia Các công bố với thiên hạ đạo thư hắn soạn, người người vì đạo thư mà điên cuồng, đương nhiên Thanh Dương Tông càng điên cuồng hơn, Phương Nguyên xuất thân là Thanh Dương Tông, đạo thư này người của bọn họ viết, dù có muốn công bố thiên hạ, Thanh Dương Tông cũng phải bôi trơn một chút, tìm hiểu hăng say hơn,, vốn muốn nguyên bản, nhưng Lang Gia Các không cho nên đã sao chép đến một phần, để bên trên Biển Các Thanh Dương Tông, đặt ngang hàng Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn mà Phương Nguyên lưu lại. Không chỉ có người ngoài có thể tới xem, đệ tử Thanh Dương Tông cũng cần thiết phải xem.
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Lần này do ta đã khiến Thanh Dương Tông gặp phải thảm họa, ta không có gì báo đáp, chỉ ở Thanh Dương Tông ba ngày giảng đạo, xem như bồi thường tổn thất của sư môn, cũng xem như ta vì sư môn tận lực.
- Như vậy. . .
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang vô cùng kích động, gật đầu.
- Được!
Phương Nguyên có thể giảng đạo ở Thanh Dương Tông ba ngày, Trần Huyền Ngang biết sự kiện này quan trọng thế nào, đại tu, ẩn sĩ, thậm chí còn một vài Đan Sư có thành tựu, Trận Sư các loại, phàm là người có chút lĩnh ngộ, đều sẽ mở đàn giảng đạo, không phải vì hư danh, mà truyền thừa lĩnh ngộ của mình xuống, điểm hóa chúng sinh, đây cũng là thông lệ của giới tu hành trong thiên hạ.
Chương 1759 Thiết đàn giảng đạo (2)
Đương nhiên, không phải ai cũng có thể giảng đạo, nếu cảnh giới không đủ, giảng đạo chỉ làm bản thân mất mặt thêm.
Đương nhiên, Phương Nguyên có tư cách giảng đạo, dù sao hắn cũng là Tiểu Thánh Nhân được thiên hạ công nhận.
Không biết có bao nhiêu người ngóng trông hắn mở đàn giảng đạo, giống như Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, có điều từ sau đạo thư kia Phương Nguyên rất ít xuất hiện trước mặt người đời, hắn không có cơ hội này, bây giờ hắn đồng ý giảng đạo, vốn là một việc lớn, quan trọng hơn, nếu hắn giảng đạo ở Thanh Dương Tông thì Trần Huyền Ngang càng vui hơn.
Chỉ sợ mấy cơ hội này, Trần Huyền Ngang cũng không dám đưa ra yêu cầu gì, thậm chí thời gian chuẩn bị cũng không nhiều, trực tiếp bố trí pháp đàn bên trên phế tích Thanh Dương Tông, mời Phương Nguyên lên đàn giảng đạo, một đám đệ tử Thanh Dương Tông bị thương hay khỏe mạnh, vẻ sợ hãi chưa tiêu tán, đều chen chúc tới, có người chỉ còn lại hơi tàn cũng nhờ người khiêng đến, vừa chữa thương vừa nghe giảng đạo.
Mà Phương Nguyên, trong lòng đã có quyết định, cũng nghiêm túc cẩn thận, ngồi đàng hoàng trên pháp đàn, giảng giải từng chút đạo thư hắn cùng Lang Gia Các chủ viết nên, đạo thư là hắn viết ra, thế gian này không ai có thể lĩnh ngộ sâu bằng hắn, bây giờ hắn tự mình giảng giải, dù chỉ nghe một vài lời trong đó cũng hữu dụng hơn bản thân tự tìm hiểu mười ngày nửa tháng.
Bên cạnh việc giảng giải đạo thư, trong quá trình giảng giải Phương Nguyên còn kế thừa truyền thừa những lĩnh ngộ biến hóa mà hắn lĩnh hội được trong bia đá, những linh cảm và diệu pháp thiên kiêu tranh đấu truyền thụ cho mọi người.
Đạo thư của hắn chính là nơi tập kết Thái Thượng Huyền Cung Vong Tình Đảo, Táng Tiên Bi bên trong Thần Ma Cung Đại Tự Tại, các loại thần thông điển tịch bên trong Lang Gia Các, pháp tắc thiên địa tuyệt diệu hắn quan sát được trên Thất Tinh Đài Dịch Lâu, các loại lĩnh ngộ và kinh nghiệm hắn tu hành được, hợp lại cùng nhau làm ra. Điều cốt lõi là làm thế nào cải thiện được tâm cảnh, giảm thiểu ảnh hưởng tài nguyên đối với tu hành, thậm chí ở một trình độ nào đó, hoàn toàn phòng ngừa ảnh hưởng của tài nguyên đối với tu hành, vì sự tuyệt diệu này nên mới được người ta gọi là đạo thư.
Tu hành theo cách như vậy sẽ khiến cho nhiều người hiếu hụt tài nguyên để tăng cao tu vi, nhưng thực lực của bọn họ sẽ không tăng rõ ràng lắm, mà hiện tại Phương Nguyên lại đan xen những gì hắn lĩnh ngộ trong bia đá lẫn vào, đã bù đắp được phần thiếu hụt đó, hơn nữa hắn không nói lãng phí, mỗi câu, mỗi từ của hắn đều là châu ngọc.
Không biết có bao nhiêu đệ tử Thanh Dương Tông nghe xong lần giảng đạo này mà tu vi tiến nhanh, như nhặt được dị bảo.
Chu tiên sinh ở phía dưới nghe xong, miệng cười lớn, cảm thấy nhẹ nhõm.
Người thừa kế Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan nghe xong hồi lâu, vô cùng xúc động, bắt đầu cân nhắc từ Thần Anh đã tu luyện được, hóa thành Chí Tôn Nguyên Anh, sau đó dựa vào quan niệm đạo thư Phương Nguyên, dựa vào tự thân tiến lên thành tựu cảnh giới Hóa Thần!
Mạnh Hoàn Chân nghe xong, lòng tràn đầy vui mừng, vô cùng sùng bái.
Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba nghe xong, trong lòng dâng cao, âm thầm bất chấp nỗ lực tu hành.
Tiểu Kiều sư muội nghe xong, mắt đầy ánh sao, thở dài thở ngắn.
Lão tạp dịch nào đó trong Thanh Dương Tông nhìn Phương Nguyên ngồi trên đạo đài, cảm khái tự đáy lòng:
- Trong các ngươi có ai nghĩ ra Tiểu Thánh Nhân Phương Nguyên nổi danh khắp thiên hạ năm đó vì mấy khối linh thạch liền nắm dao thái rau chém người không?.
Các đệ tử bên cạnh nghe xong, vô cùng hứng thú, vội hỏi:
- Chém ai?
Lão tạp dịch thở dài một tiếng, ngạo nghễ nói:
- Ta!
. . .
. . .
Rất nhanh, không chỉ có đệ tử Thanh Dương Tông nghe giảng mà còn có rất nhiều người ngoài đến.
Đầu tiên là bốn đại Tiên môn khác của Việt quốc, bọn họ phát hiện Thanh Dương Tông gặp biến cố, vội vã chạy tới kiểm tra, vừa lúc thấy Phương Nguyên đang giảng đạo, nên không chút do dự nhanh chóng trực tiếp chen vào nghe giảng, tông chủ Thanh Dương Tông cũng không thể cản được, có chút tức giận.
Sau đó lại có một vài Tiên môn Vân Châu cũng bị hấp dẫn lại đây.
Bọn họ phát hiện Phương Nguyên đang giảng giải đạo thư, chỉ nghe chốc lát, vừa mừng vừa sợ, có người vội vã lấy thẻ ngọc ra, ghi chép lại những gì Phương Nguyên nói ra, mang về trong môn phái, để các đệ tử tu hành thật tốt, cũng có rất nhiều người vội vội vàng vàng, gọi bằng hữu, người thân đến, để bọn họ không bỏ qua cơ hội nghe giảng đạo hữu dụng nhất, giá trị nhất ba ngàn năm qua.
Lúc đầu, tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang có chút đau lòng, cảm thấy người ngoài nghe xong như chiếm tiện nghi của Thanh Dương Tông,Lục Thanh Quan nhìn thoáng hơn nên khuyên giải vài câu. Trước đó Thanh Dương Tông đã có Thiên Cương Ngũ Lôi Pháp và vài loại thần thông công bố thiên hạ, như vậy bây giờ công khai giảng đạo, cũng không có gì không được, đến cảnh giới bây giờ của Phương Nguyên, không phải một tông một phái chiếm tạo hóa, tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang không biết nghe hiểu rõ không nhưng cũng không ngăn cản nữa, vò đã mẻ không sợ rơi, để bọn họ tiếp tục tới.
Một đại tông rất nhanh sẽ trở nên huy hoàng cũng phảicó chút khí độ.
Thế là trong ba ngày này, người vội vã chạy tới nghe giảng càng lúc càng nhiều, ngồi đầy kín Thanh Dương Tông, kéo dài ra phía ngoài, mặt đất không trung đâu đâu cũng có pháp bảo ngọc liễn bảo quang, trong phạm vi ba trăm dặm, ngũ sắc rực rỡ, Tiên khí dạt dào.
Chương 1760 Đệ nhất yêu đao (1)
Không biết có bao nhiêu lão bối tu sĩ, nghe được trái tim cảm khái vô tận, vỗ vai tu sĩ trẻ tuổi bên cạnh cảm thán:
- Các ngươi bắt kịp thời thế thật tốt, thế hệ chúng ta thần thông pháp quyết, tài nguyên bảo bối, người nào không phải bị vướng bởi thiên kiến bè phái, ẩn sâu trong núi, phàm là người có mơ ước, dù đánh vỡ đầu chảy máu cũng phải diệt môn diệt tộc đối phương, chỉ sợ có người nào tiết lộ, sẽ có lỗi với tổ tông, sợ tổn thương đến lợi ích tổ tông mình, nhưng bây giờ, quả thực khiến người ta không nhận ra.
- Hơn hai mươi năm trước, Tiểu Thánh Nhân Phương Nguyên công khai Thiên Cương Ngũ Lôi Pháp ở Thanh Dương Tông, không biết bao nhiêu người thu hoạch được, trước đây không lâu, Lang Gia Các công bố đạo thư, lại công khai mười hai điện tàng, bao nhiêu thần thông bí pháp, lại có được dễ dàng như vậy, chẳng khác nào nằm mộng. Trước đây không lâu, Đông Hoàng Sơn cũng công bố vô số thần thông diệu pháp điển tịch, còn tặng vô số tài nguyên quý báu tu sĩ khắp thiên hạ, dù là công pháp, thần thông, thậm chí là tài nguyên, các ngươi đều kịp lúc.
- . . . Nếu tu vi không tăng lên được, sẽ không có cớ gì trách thiên hạ bất công.
- …
- …
Giảng đạo ba ngày, Phương Nguyên đưa tới vô số tu sĩ, kỳ nhân.
Khởi đầu chỉ có chúng tu Vân Châu đến đây, hoặc chăm chú lắng nghe, hoặc vừa nghe vừa viết, tập hợp và biên tập thành sách.
Tiếp đến lại có đại tu sĩ rất ít hiện thân chạy tới.
Nghe được nội dụng Phương Nguyên giảng đạo, người người trái tim kính phục, tu vi càng cao, càng rõ ràng tầm quan trọng lần giảng đạo này.
Tiếp đến Tiên vân hừng hực đi tới Thanh Dương Tông, chúng tu xung quanh thấy được, vội vàng tránh ra, là người Tiên Minh đến, hơn nữa đến lần này ngoại trừ mấy vị Tuần Giám Sứ và trưởng lão, thậm chí còn có Thánh Nhân của Tiên Minh.
Đường đường Thánh Nhân Tiên Minh hàng lâm, đương nhiên tông chủ Thanh Dương Tông không dám chậm trễ, lập tức xin mời nhập điện giải lao.
Nhưng Lộc Xuyên Thánh Nhân lại ra hiệu không cần, cũng lẳng lặng ngồi ở dưới đài, chờ Phương Nguyên giảng đạo.
Mãi đến ba ngày sau, Phương Nguyên kết thúc giảng đạo, nhận chúng tu tạ lễ, Lộc Xuyên Thánh Nhân mới đứng lên, đi tới trước người Phương Nguyên, nói:
- Chuyện đã xảy ra ở Thanh Dương Tông, Tiên Minh đã biết được, nên tới để mời ngươi đến Tiên Minh nghị sự!
Phương Nguyên gật đầu, đồng ý.
Hắn cũng biết, ba lão tu lánh đời xuất thế, đều tạ thế ở Thanh Dương Tông, sự tình náo động to lớn đến vậy, Tiên Minh không thể không biết, đến đây mời hắn đi cũng nằm trong dự liệu, mà hắn cũng dự định sau khi rời khỏi Thanh Dương Tông sẽ đi Tiên Minh, thứ nhất là muốn nhìn bia đá của Tiên Minh, thứ hai, cũng muốn mượn sức mạnh của Tiên Minh, làm chuyện hắn muốn làm.
Thời khắc chuẩn bị lên đường, hắn nhìn khắp Thanh Dương Tông, nhìn vô số chúng tu nghe hắn giảng đạo xong vui mừng ngẩn ra, trong lòng ngầm thở dài, nghĩ đến chuyện tiếp theo, hắn không nhịn được thở dài.
- Tu hành giả đời này đúng là khổ nhất!
Phương Nguyên giảng đạo xong lại bái kiến Chu tiên sinh, nói vài lời sau đó theo Lộc Xuyên Thánh Nhân Tiên Minh rời khỏi Thanh Dương Tông, thẳng đến Đông Lai. Dọc theo đường đi, như ngầm hiểu ý, hắn không giải thích gì, Lộc Xuyên Thánh Nhân cũng không hỏi, trong lòng Phương Nguyên luôn suy nghĩ, mà Lộc Xuyên Thánh Nhân như gặp đại địch, trên đường đi cảnh giác cực cao.
Sau khi ra khỏi Vân Châu, Lộc Xuyên Thánh Nhân không có đi về phía Trung Châu mà rẽ sang phương bắc, Phương Nguyên vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ một đường theo hắn, đi được mấy ngày, lại tiến vào phía bắc Lôi Châu địa vực Trung Châu.
- Lần này, kỳ thực Lôi lão gia tử Lôi Châu nhờ Tiên Minh mời ngươi tới!
Đến lúc này Lộc Xuyên Thánh Nhân mới nói với Phương Nguyên một tiếng.
Phương Nguyên ngạc nhiên vô cùng, hắn biết đến danh hào Lôi lão thái gia, ngươi này là một trong những kỳ nhân dương danh Cửu Châu, trước giờ, hắn đã nghe tên tuổi Lôi lão thái gia mấy lần, thậm chí còn từng giao lưu cùng đồ tôn lão gia tử, có điều cho tới nay hắn cũng đi ngang qua Lôi Châu mấy lần, nhưng không dừng lại, cũng không có cơ hội gặp gỡ vị kỳ nhân kia.
Đúng là hắn rất hứng thú với người này, nhưng bây giờ gặp hắn làm gì?
Vị Lôi lão gia tử không hề liên quan gì đến hắn, lại nhờ Thánh Nhân Tiên Minh mời hắn đến gặp mặt.
Trong lòng hắn có chút nghi ngờ, nhìn về Lộc Xuyên Thánh Nhân, Lộc Xuyên Thánh Nhân lại nói:
- Đến nơi đó, tự nhiên biết rõ!
Phương Nguyên gật đầu, không cần nhiều lời nữa.
Hiện tại đã khác rồi, trước đây Phương Nguyên xuống tay tàn nhẫn, giết chết người kia, hoặc diệt trừ một số thế lực, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến thế cuộc Thiên Nguyên, Tiên Minh cũng sẽ có một vài phản ứng, hoặc thưởng hoặc phạt hoặc thanh lý hậu sự, đều có kết quả.
Nhưng bây giờ thì khác, tuy rằng hắn một hơi chém giết ba lão tu lánh đời, tính ra cũng tổn thất Thiên Nguyên không ít chiến lực, có thể sẽ ảnh hưởng rất nhiều, nói không chừng một số thế lực trong bóng tối đã kích động, nhưng Tiên Minh cũng sẽ không làm khó hắn, bây giờ thấy bọn họ thần thần bí bí, có lẽ, có chuyện gì đó muốn thương lượng với hắn mà thôi.
Đương nhiên, bây giờ trong lòng hắn cất giấu một bí mật, nên mới cảnh giác hơn.
Bên trong Lôi Châu đi được mấy ngàn dặm đường, lại đi tới một thâm sơn hẻo lánh, bước vào núi, xuyên qua từng tầng thung lũng, vượt qua đỉnh núi rốt cục cũng đi tới trung tâm ngọn núi này, Phương Nguyên ngước mắt nhìn lên, phía trước có tầng tầng sương mù, bao phủ trong quần sơn, trong sương có cấm chế lưu quang, như ẩn như hiện, còn có thể nhìn thấy bên trong có rất nhiều kỳ phong quái điện thần bí.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất