Chương 1631 Cơ hội Hóa Thần (2)
Ngươi đẩy ta cướp, cõi lòng đầy chờ mong, hận đến đỏ cả mắt, như hóa thân thành ma.
Mà vào lúc này, Phương Nguyên đang ở bên bờ Đông Hải xa xôi, trong Dịch Lâu yên tĩnh thôi diễn trận pháp.
Thần thái tĩnh lặng, tâm như giếng cổ!
. . .
. . .
Sau khi chúng tu tiến vào bí cảnh liền xảy một cuộc hỗn loạn.
Có người vừa vào bí cảnh, đã lập tức xông vào trong Tiên Nguyên, chiếm định một vực, bày xuống đại trận, sau đó lấy thần thông luyện hóa.
Cũng có người muộn hơn, lại phát hiện người khác chiếm được Tiên Nguyên, không chút khách khí mà ra tay cướp giật.
Có người trực tiếp lấy thần thông của bản thân phong nhập Tiên Nguyên vào trong thần hồn, cũng có người mượn dị bảo phong ấn Tiên Nguyên trong thần thông. . .
Tiên Minh không có quy định đặc thù về chuyện này, cho phép bọn họ làm như vậy.
Như thiếu chủ Bạch Du Nhiên của Lang Gia Các, hiện tại hắn mới đột phá Chí Tôn Nguyên Anh chưa tới một năm, đương nhiên không thể đạt đến cảnh giới Chí Tôn Nguyên Anh vững chắc, mà lấy thân phận này của hắn thì thật sự không thể chiếm được Tiên Nguyên, cho nên hắn chỉ có thể mượn dị bảo phong Tiên Nguyên trong người, sau khi tu vi vững chắc, có đầy đủ tự tin mới bắt đầu luyện hóa Tiên Nguyên, đạt đến thành tựu Hóa Thần.
. . .
. . .
Bên trong tứ đại bí cảnh, có người bình thường, có người tranh nhau chen lấn, cũng có người đánh nhau vì Tiên Nguyên, thậm chí còn có người ám hại người khác, dù trước đó Tiên Minh đã nghiêm lệnh ngũ thân, nhưng với tạo hóa trước mặt vẫn có người không kiềm chế nổi.
Nhưng làm người ta bất ngờ nhất, vẫn là chuyện xảy ra nơi sâu trong tứ đại bí cảnh.
Sáu vị hoàng tử hoàng tôn Cửu Trùng Thiên sau khi vào được bí cảnh đã vội lướt về nơi sâu trong bí cảnh, bọn họ cũng tìm được Tiên Nguyên của chính mình. Tuy nhiên, trong những người này có người đã luyện hóa long hồn nên thực lực tài năng xuất chúng như Hồng Tích công chúa Lý Hồng Kiêu, không giống như người ngoài sau khi có được Tiên Nguyên là lập tức rời đi mà trực tiếp đi vào sâu trong bí cảnh.
Nàng tìm tới Tiên Nguyên có khí tức đôn hậu nhất, sau đó gắn một dị bảo vào bên trong.
- Hồng Tích công chúa, ngươi có ý gì?
Cũng có người xem trọng đạo Tiên Nguyên này, vừa giận vừa sợ hét lớn một tiếng:
- Tiên Minh đã có lệnh rõ ràng, cho dù là ai đều dựa vào bản lĩnh của chính mình mà đoạt Tiên Nguyên, một người chỉ một đạo, không thể tham lam, lẽ nào ngươi còn muốn nhiều hơn.
Lý Hồng Kiêu canh giữ một phương Tiên Nguyên bên cạnh, tỏ ra âm lãnh, trực tiếp ngắt lời hắn:
- Một đạo Tiên Nguyên này ta không chiếm cho chính mình, mà phụng mệnh lệnh của Thiên Khôi Thánh Nhân Tiên Minh, lưu lại cho người khác, bây giờ ta thủ ở chỗ này, chính là đợi tất cả Tiên Nguyên đều có chủ rồi sẽ rời đi để tránh có người quá mức tham lam động vào nó.
Những tu sĩ kia nghe vậy giận dữ hét lớn:
- Tiên Minh chỉ nói người người bình đẳng, ai lại có đặc quyền lớn như vậy.
Lý Hồng Kiêu lạnh lùng nói:
- Chính là Tiểu Thánh Nhân vì thiên hạ thôi diễn đại trận ở Dịch Lâu, Phương Nguyên!
Nói ra lời này vẻ mặt nàng lạnh băng, dĩ nhiên đã điều động long hồn, chuẩn bị đại chiến.
Nhưng không nghĩ tới, khi nghe tên Phương Nguyên, những tu sĩ mặt mày dữ tợn không cam lòng đột nhiên khí thế tiêu hơn phân nửa.
Bọn họ muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói ra lời, chắp tay thi lễ trước Lý Hồng Kiêu, lao về hướng khác.
Ở xung quanh, cũng có rất nhiều tu sĩ khác nhìn chằm chằm, nhưng khi nghe những lời Lý Hồng Kiêu nói thì lập tức từ bỏ đạo Tiên Nguyên này, tất cả đều rời đi.
Thậm chí cách đó không xa, có người đã bắt được Tiên Nguyên, sau khi nghe Lý Hồng Kiêu nói liền bay lại đây, yên tĩnh ngồi cạnh Lý Hồng Kiêu, cùng nàng bảo vệ đạo Tiên Nguyên đó.
Lý Hồng Kiêu liếc nhìn, thấy đó là một thanh niên vóc dáng cao gầy, có chút nhút nhát.
Hắn ngượng ngùng cười nói:
- Công chúa điện hạ, ta vốn là một Huyền Giáp nho nhỏ ở Ma Biên, ta kiêu căng tự mãn lại luôn va chạm xung quanh, Phương Nguyên tiên sinh tra xét rõ Ma Biên mới để ta có ngày nổi danh, lần này tứ đại bí cảnh mở ra, Thành chủ Bát Hoang chọn lựa ta, cho ta một cơ hội tiến vào bí cảnh, có thể Phương Nguyên tiên sinh không nhớ rõ ta, nhưng ta luôn nhớ rõ ân huệ của hắn, cho nên không biết chuyện này thì thôi, nếu biết nhất định phải giúp hắn bảo vệ!
Lý Hồng Kiêu trầm mặc hồi lâu rồi gật gật đầu, không đuổi hắn rời đi.
Lý Hồng Kiêu và một tiểu tướng đến từ Ma Biên nguyện giúp Phương Nguyên bảo vệ một đạo Tiên Nguyên, mà ở trong mấy đại bí cảnh khác cũng có người làm như thế, thiếu chủ Bạch Du Nhiên của Lang Gia Các phối hợp cùng hai đại Viện chủ giữ một đạo Tiên Nguyên.
Bảy vị nữ trưởng lão Vong Tình Đảo, dưới Cửu cô dẫn đầu cũng giữ cho Phương Nguyên một đạo Tiên Nguyên.
Tam đệ tử Mạc Phi Lưu cùng tứ đệ tử Vi Long Tuyệt của Thành chủ Bát Hoang cũng giữ cho Phương Nguyên một đạo Tiên Nguyên.
Thực lực và thân phận của bọn họ là một trong đám người đứng đầu thế gian, có bọn họ phụng mệnh bảo vệ cho Phương Nguyên một đạo Tiên Nguyên thì ai dám đánh chủ ý lên những thứ này, đặc biệt khi nghe nói những đạo Tiên Nguyên này giữ lại cho Phương Nguyên, trong những Chí Tôn Nguyên Anh lại có không ít người chủ động theo tới, ở bên cạnh yên tĩnh bảo vệ, không cho người nào đến gần.
Chương 1632 Sinh ra làm Thánh (1)
Nên những lo lắng lúc đầu của các trưởng lão Tiên Minh rằng sợ khi có người đối mặt với Tiên Nguyên sẽ mất đi lý trí đến tranh cướp đều chưa từng xuất hiện, dù sao cũng không ai ngốc, ai dám tới khiêu chiến với những người không dễ trêu chọc này. Nếu bảo vệ Tiên Nguyên chỉ có một hai người thì còn có người sinh ra tâm tư đến cướp, nhưng lại có nhiều người như vậy bảo vệ, ai dám!
- Ha ha, chúng ta lo xa rồi!
Chư lão trên đỉnh Côn Luân Sơn nghe được tin tức từ trong bí cảnh truyền đến cũng có chút an tâm.
- Người trong thế gian đều nghe nói qua tên tuổi của hắn, cũng thừa nhận đại công của hắn nên mới có người nghe Tiên Nguyên là của hắn liền không đi tranh cướp, có người nghe nói là Tiên Nguyên của hắn liền tự nguyện ở bên bảo vệ, nói chúng ta sắp xếp người giúp hắn lưu lại một đạo Tiên Nguyên chẳng bằng nói chính tên tuổi của hắn đã bảo vệ Tiên Nguyên cho chính hắn, có vẻ lúc Phương tiểu hữu xuất quan cũng là lúc phong Thánh.
Thánh Nhân và trưởng lão Tiên Minh, thấp giọng đùa giỡn, vẻ mặt ung dung.
Chỉ cần giúp Phương Nguyên lưu lại Tiên Nguyên, bọn họ không còn gì lo lắng.
Nhìn thấy càng ngày càng ít người tiến vào mật địa, mà rất nhiều người đi ra khỏi bí cảnh, bọn họ cũng biết tranh đấu Tiên Nguyên lần này đã sắp kết thúc, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng giảm bớt.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên phía đông bắc trong hư không truyền đến tiếng chuông du dương.
Chúng tu khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy phương xa trong hư không có một dòng tiên hà bốc hơi giữa không trung, trong tiên hà chịu ảnh hưởng của pháp lực, có thể thấy được tiên hạc bay lượn, dị thú nhảy quanh, các loại dị tượng lộ ra. Mơ hồ còn có thể nghe tiếng Thánh Nhân tụng kinh, quay xung quanh bốn phía, vô số đồng nhi tiên cơ xinh đẹp chen chúc mây xuống thánh liễn, bay thẳng về phía Côn Luân Sơn.
- Trời hiện dị tượng, vang lên âm nhạc và nghi lễ cổ xưa, lẽ nào người đến là. . .
Nhìn thấy dòng tiên hà kia, Thiên Khôi Thánh Nhân Tiên Minh, Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên giật mình kinh hãi.
Với thân phận của bọn họ, dù thiên địa vỡ ngay trước mặt cũng không biến sắc, nhưng lúc nhìn thấy tiên hà lại thay đổi sắc mặt.
Ánh mắt bọn họ vô cùng lo lắng, nhìn thánh liễn đi tới trên không Côn Luân Sơn, bên cạnh thánh liễn, một lão tu thân hình cao lớn đi ra, người này mặc áo bào trắng, tinh thần rạng rỡ, tóc bạc chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, áo bào trên người thẳng tắp, chậm rãi đạp lên hư không mà đến. Có thể thấy mây gió xung quanh đều bị thân hình của hắn khuấy động, như quần long múa tung mãnh liệt, chậm rãi đi tới trước mặt những Thánh Nhân của Tiên Minh, cười ha ha, chắp tay nói:
- Các vị bạn cũ, đã lâu không gặp.
- Đây chính là. . .
- . . . Bái kiến Tôn giả thủ sơn.
Nhìn thấy lão nhân cao lớn đạp lên tiên hà mà đến, mọi người trên Côn Luân Sơn đều kinh ngạc, có người biết lão giả, cũng có người chưa từng gặp, chỉ kinh ngạc vì lão giả có tu vi cao cường, lại không thua gì các vị chủ Thánh địa và người đứng đầu Tiên Minh là Thiên Khôi Thánh Nhân. Tuy kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn thấy các vị chủ Thánh địa đều tiến lên hành lễ, miệng hô "Tôn giả thủ sơn", tất cả mọi người liền đều phản ứng lại, vội vội vàng vàng tiến lên bái kiến, trong lòng có chút hoảng sợ.
Tôn giả thủ sơn, chính là một người thủ sơn.
Thân phận của người thủ sơn cũng không cao gì, nhưng phải xem là hắn thủ núi nào.
Trong thiên hạ chỉ có một ngọn núi có người thủ sơn đáng để Tiên Minh Thánh Nhân và chủ Thánh địa xem trọng, đó chính là Đông Hoàng Sơn!
Người này chính là người đứng đầu bảy đại thánh địa, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn.
. . .
. . .
Thiên hạ có bảy đại thánh địa, Tẩy Kiếm Trì Tuyết Nguyên, Bát Ma Thành Ma Biên, Dịch Lâu Đông Hải, Vong Tình Đảo Nam Hải, Lang Gia Các Trung Châu, Cửu Trùng Thiên Hoàng Châu, các cứ một vực, gốc gác sâu vô cùng, nhưng nếu bàn về sự thần bí thì chính là thiên hạ chí tôn Đông Hoàng Sơn!
Truyền nhân đại thánh địa thỉnh thoảng còn hiện thân, nhưng Đông Hoàng Sơn thì hầu như chưa từng xuất hiện.
Mỗi một kiếp nguyên Đông Hoàng Sơn chỉ có một truyền nhân, xưa nay không bước chân ra thế gian.
Bọn họ sẽ chỉ hiện thân khi đại kiếp nạn xuất hiện, ngăn cơn sóng dữ.
Mà hơn ngàn năm trước Chí Tôn Chủ Đông Hoàng Sơn đã vẫn lạc trong đại kiếp nạn ở Côn Luân Sơn, chỉ còn lại một truyền nhân, hắn rất ít xuất hiện, hầu như không bận tâm đến bất cứ chuyện gì trong thế gian, nếu không phải có người luôn nhắc đến "Thất đại thánh địa" chắc mọi người cũng không còn nhớ đến trên thế gian này lại có một thánh địa thần bí như Đông Hoàng Sơn.
Ngay cả Hồng Thiên Hội ở Nam Hải trước đó, truyền nhân Đông Hoàng Sơn cũng không hề lộ diện.
Nhưng dù người bình thường có thể quên Đông Hoàng Sơn nhưng lục đại thánh địa và Tiên Minh vĩnh viễn không thể quên.
Bởi vì hầu như mỗi đại kiếp nạn giáng xuống, Đông Hoàng Sơn đều thống lĩnh thiên hạ chống lại sự tồn tại của nó.
Mà vì đối kháng đại kiếp nạn, Đông Hoàng Sơn cũng đã trả giá vô cùng đắt.
Trên kiếp nguyên Đạo Nhất Tiên Tổ làm chủ Đông Hoàng Sơn, vì chống đỡ đại kiếp nạn mà chết, mà kiếp nguyên Hồng Mông làm chủ Đông Hoàng Sơn cũng ở ngàn năm trước, vì suất lĩnh thiên hạ thôi diễn phương pháp giải quyết vĩnh viễn đại kiếp nạn nên gặp phải kiếp số Côn Luân Sơn mà chết đi. Từ trước, Đông Hoàng Sơn luôn mang trọng trách về sự tồn tại của người trong thiên hạ, chỉ vắng bóng trong một ngàn năm mà thôi.
Chương 1633 Sinh ra làm Thánh (2)
Chương 1635: Sinh ra làm Thánh (2)
Vị trí của Đông Hoàng Sơn quá cao, cao hơn lục đại Thánh địa còn lại, đều làm việc trọng đại, hơn nữa hi sinh cũng nhiều, vì thế lục đại Thánh địa và Tiên Minh cũng không hỏi qua bọn họ trong một ngàn năm này làm gì, chỉ quen thuộc với sự vắng mặt của bọn họ.
Nhưng điều khiến người ta không nghĩ tới là hiện tại vị thủ sơn Đông Hoàng Sơn lại đột nhiên xuất hiện ở Côn Luân Sơn!
Nếu người thủ sơn xuất hiện, như vậy trên thánh liễn kia…
- Sơn Tôn muốn nói. . .
Sau khi chào hỏi, Lộc Xuyên Thánh Nhân Tiên Minh mới lên tiếng hỏi.
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn chỉ cươi cười, trả lời:
- Đương nhiên là vì Tiểu Thánh Nhân Đông Hoàng Sơn Hóa Thần mà đến!
Nghe nói vậy, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, thậm chí có chút nghi hoặc.
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên cau mày hỏi :
- Không phải Tiểu Thánh Nhân Đông Hoàng Sơn đã sớm Hóa Thần sao?
Bọn họ kinh ngạc cũng không có gì lạ, Đông Hoàng Sơn khác với những thánh địa còn lại, một kiếp chỉ truyền một người.
Mà người này chính là con cưng thiên hạ vô lượng.
Đạo tử thánh địa khác, có lẽ còn thiếu hụt Tiên Nguyên sử dụng, nhưng Đông Hoàng Sơn lại không thiếu, bởi vì Đông Hoàng Sơn vốn có một đạo Hậu Thổ Tiên Nguyên, số lượng không ít, thêm vào đó, mấy trăm năm trước, Đông Hoàng Sơn còn mượn Tiên Nguyên từ Lang Gia Các, Vong Tình Đảo, Cửu Trùng Thiên, năm, sáu Hóa Thần, cũng bồi dưỡng ra được, sao bây giờ còn đề cập đến Tiên Nguyên này?
Người thủ sơn nhìn thấy các vị chủ Thánh địa kinh ngạc, lại cười có chút đắc ý.
- Dĩ nhiên là bởi vì Đạo tử tông ta thành tựu không phải Hóa Thần bình thường, các vị bạn cũ nếu có nghi ngờ, mời các ngươi theo ta nhìn qua một chút.
Vừa nói, tay áo hắn nhẹ nhàng giương ra.
Chúng tu ngẩng đầu nhìn lên, thấy thánh liễn trên không trung có tiên hạc bay tới, mở ra màn kiệu.
Sau đó từ trong thánh liễn có một nam tử tuấn mỹ vô cùng đi ra, cúi chào bốn phía.
Người này hiện thân chốc lát, khí cơ trên người xúc động làm thiên địa biến hóa, tinh quang phân tán, hỏa quang lay động, không trung lại xuất hiện vô số tiên cơ bay lượn, bóng dáng tiên phật ngồi giảng đạo đầy trời, thanh âm vô tận thần bí, rung động hư không, lan truyền đến mọi người bốn phía, lại có rất nhiều người đột nhiên lòng sinh cảm ngộ, trong nháy mắt khai khiếu, tu vi tăng vọt.
Tám trăm dặm Côn Luân Sơn có vô số Linh cầm Dị thú sinh tồn, vào lúc này giống như cũng chịu cảm ngộ, lạy phục từ xa.
Có vài dị thú, trên người bắt đầu sinh ra biến hóa, nhưng là bị Đại đạo âm bên cạnh hắn điểm hóa, có linh tính.
. . .
. . .
Thấy được tình cảnh này, Lộc Xuyên Thánh Nhân kinh ngạc vô cùng.
- Lẽ nào thiếu sơn chủ…
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cười nhẹ, nói:
- Truyền nhân Đông Hoàng Sơn sinh ra làm Thánh, sinh ra vì thiên hạ.
. . .
. . .
- Vị kia chính là Đạo tử Đông Hoàng Sơn sao?
Xung quanh tứ đại bí cảnh, không biết có bao nhiêu người tu hành bị ánh sáng của thánh liễn hấp dẫn, lúc này nhìn thấy dị tượng bên người nam tử trẻ tuổi, mỗi người tâm thần chấn động, sinh ra một loại cảm giác tự ti mặc cảm không cách nào tả nổi.
Có nhiều người tâm trí nhạy bén đã đoán được thân phận của hắn, vội quỳ lạy.
Mà vị Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn giữa không trung nhẹ nhàng đáp lễ mọi người, chậm rãi đi xuống.
Thân hình hắn nhìn khá chậm rãi, mỗi bước đi đều cực kỳ cao quý, thế nhưng tốc độ lại không phải nhanh bình thường, giống tất cả không gian dưới chân hắn đều bị rút ngắn, chỉ một bước đã đi vào phía dưới bí cảnh. Sau khi chậm rãi tiến vào bên trong, hắn nhìn thấy thiếu chủ Bạch Du Nhiên Lang Gia Các cùng mấy người bảo vệ một đạo Tiên Nguyên, chậm rãi hành lễ.
Bạch Du Nhiên nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện, nhất thời cả kinh, hỏi lớn, đám người chủ thư viện giúp đỡ hắn bảo vệ Tiên Nguyên liền thay đổi sắc mặt, mạnh mẽ giữ hắn lại, vẻ mặt nghiêm nghị, đánh giá Tiểu Thánh Sư.
Tiểu Thánh Sư nhẹ nhàng cúi đầu, pháp tắc bên người phun trào, hình thành một vòng xoáy khổng lồ.
Trong lúc hắn hành lễ, tất cả Tiên Nguyên trong đạo bí cảnh này, không riêng gì Tiên Nguyên để lại cho Phương Nguyên, mà ngay cả những Tiên Nguyên mà tu sĩ khác lưu lại chưa luyện hóa đều tràn vào trong pháp tắc quanh người hắn, toàn bộ bí cảnh trở nên trống rỗng, không thừa lại một chút nào.
Bạch Du Nhiên vừa giận vừa sợ, nói không ra lời.
Mà nam tử tuổi trẻ này lại nhẹ nhàng bước đi, trực tiếp xuyên qua tường đất, đi về phía đạo bí cảnh khác.
. . .
. . .
Trên núi, Lão tổ tông Vong Tình Đảo ý thức được chuyện xảy ra, sắc mặt thay đổi, nói:
- Các ngươi làm vậy là…
Người thủ sơn lập tức cười, nói:
- Thiếu sơn chủ tông chúng ta vì tu đại đạo nên cần một chút tài nguyên, vốn lão phu còn khuyên hắn bước đến Côn Luân Sơn, lấy thứ cần thiết, nhưng thiếu sơn chủ lại không muốn đoạt tạo hóa của người trong thiên hạ nên mới cố ý đợi đến lúc này, tu sĩ có tài năng trong thiên hạ đã lấy gần đủ Tiên Nguyên cần thiết, người mới đến lấy đi một phần.
Hắn lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói:
- Kỳ thực đối với con đường thiếu chủ phải đi, chỉ lấy một chút Tiên Nguyên thì không đủ, sẽ khiến con đường của hắn càng khó đi hơn, nhưng thiếu sơn chủ nói, vì người trong thiên hạ, hắn chịu thêm một chút cũng không sao.
Cơ hội duy nhất (1)
Chương 1636:
Việc Côn Luân Sơn mở ra tứ đại bí cảnh nhìn như là một sự kiện trọng đại được thiên hạ chú ý, nhưng thực tế động tĩnh cũng không lớn.
Tổng cộng chỉ có hơn ba trăm Chí Tôn Nguyên Anh đến nơi này.
Mà Tiên Nguyên trong tứ đại bí cảnh chỉ có thể đáp ứng yêu cầu khoảng trăm người, như vậy nhất định sẽ có những Chí Tôn Nguyên Anh ra về tay không, vì thế sau khi tranh đoạt lúc đầu, tứ đại bí cảnh cũng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, người có được Tiên Nguyên, luyện vào bản thân, vội vã rời đi, người không lấy được Tiên Nguyên vô cùng buồn khổ, chán nản thở dài.
Trong này, đương nhiên cũng có một vài người nhìn thấy không còn hy vọng đạt được thành tựu Hóa Thần, lập tức ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi sâu trong bí cảnh, do trong thánh địa có người bảo vệ khắp nơi, muốn để lại cho Phương Nguyên bốn đạo Tiên Nguyên, nhưng do dự mãi, bọn họ cũng đành phải đánh trống lui quân. . .
Hiện tại Phương Nguyên có danh vọng thực sự quá cao, đoạt đồ vật lưu lại cho hắn sẽ bị vạn chúng phỉ nhổ.
Thứ hai, nếu thật sự muốn cướp, cũng không cướp được, ai sẽ là đối thủ của bốn đại thánh địa?
Đây cũng là nguyên nhân trong tứ đại bí cảnh ít xảy ra xung đột hơn so với dự liệu của các vị trưởng lão Tiên Minh, rất nhanh đã lắng xuống, những người trợ giúp Phương Nguyên bảo vệ một đạo Tiên Nguyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chờ lúc mọi người tranh đoạt Tiên Nguyên xong, tất cả đều rời đi, bọn họ cũng có thể rời khỏi bí cảnh.
Khi đó tứ đại bí cảnh lần nữa được phong ấn, Tiên Nguyên còn lại sau khi Phương Nguyên xuất quan sẽ đến luyện hóa.
Việc chỉ đơn giản như vậy, cũng không có tranh cướp khốc liệt như trong dự đoán.
Trong đạo bí cảnh Tần Vô Nhai, Mạc Phi Lưu, Vi Long Tuyệt, cùng với hai vị thần tướng Bát Hoang Thành trợ giúp Phương Nguyên bảo vệ Tiên Nguyên, sau khi ổn định đại cục cũng thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút cảm khái.
Bọn họ tự biết, bản thân có thể thuận lợi bảo vệ Tiên Nguyên không hoàn toàn do bọn họ có năng lực uy hiếp.
Quan trọng là hầu hết các vị tu sĩ này không muốn tranh cướp của Phương Nguyên.
Hết cách rồi, người có tên, cây có bóng, chính là sức mạnh này.
Tuy nhiên, trước khi bọn họ thực sự thả lỏng, đột nhiên vách đá xung quanh bắt đầu run lên như nước chảy, vách đá cực kỳ cứng rắn, thần thông khó làm thương tổn nó, vào lúc này xuất hiện một vòng xoáy như nước, sau đó bọn họ nhìn thấy một nam tử mặc áo bào trắng, khuôn mặt tuấn mỹ, không chút tỳ vết, chậm rãi đi ra từ trong vòng nước xoáy.
Dù là Tần Vô Nhai, Mạc Phi Lưu, hay là Vi Long Tuyệt và hai vị Ma Biên thần tướng đều chưa từng thấy người tuổi trẻ này, càng không biết lúc này ở bên ngoài bí cảnh, tất cả mọi người vừa mừng vừa sợ nghị luận cái gì, bọn họ chỉ nhìn thấy người này trực tiếp xuất hiện từ trong vách đá, một thân khí cơ thâm trầm đáng sợ, làm người ta kinh ngạc mà sợ hãi.
- Ngươi là. . .
Không chờ Mạc Phi Lưu hỏi hết câu, vị nam tử trẻ tuổi chắp tay cúi chào bọn họ.
Cách cư xử của hắn rất chuẩn mực, hoàn hảo, không chút sai sót.
Mà khi hắn cúi chào, khí cơ trên người hắn lại xuất hiện biến hóa quỷ dị, giống như pháp tắc vô tận xoay tròn quanh hắn, những pháp tắc này hình thành một vòng xoáy khổng lồ, trong nước xoáy sinh ra sức mạnh to lớn, dẫn dắt toàn bộ bí cảnh, xung quanh bắt đầu có từng tia từng sợi kim khí bay lên, tất cả đều chảy vào trong pháp tắc quanh hắn.
- Tiên Nguyên lưu lại này không phải để cho ngươi.
Mạc Phi Lưu nhận ra được biến hóa xung quanh, sắc mặt thay đổi, vội vã bay lên, hét lớn.
Nhưng nam tử trẻ tuổi bình tĩnh đưa mắt nhìn hắn.
Chỉ như thế mà bên người Mạc Phi Lưu có tiếng nổ ầm vang, như có pháp tắc vọt tới bao phủ lấy nàng.
Trong phút chốc này, không chỉ Mạc Phi Lưu, còn có cả Tần Vô Nhai đều cầm lên ngân thương, chuẩn bị lén đánh hắn, mà Vi Long Tuyệt cùng hai vị kia như nhìn thấu cái gì, sắc mặt như nhìn thấy quỷ mà cùng giống thần quan thủ tướng, đều bị sức mạnh pháp tắc đè ép, một thân pháp lực như bị kết băng, đầu ngón tay đều cứng lại không thể động đậy.
Mà người tuổi trẻ kia cung kính thi lễ với bọn họ xong liền xoay người rời đi.
Hắn trực tiếp đi tới vách đá, giơ tay nhấn một cái, vách đá liền trở nên bắt đầu mơ hồ, biến mất không thấy nữa.
Sát vách bọn họ là các vị trưởng lão Vong Tình Đảo bảo vệ Tiên Nguyên.
Các nàng biết nhiều chuyện hơn, từ áo bào của người nam tử họ nhìn thấy một số biểu tượng, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị, ngay khi người tuổi trẻ này xuất hiện, các nàng đứng lên, sau đó như cảm ứng được cái gì, không dám di chuyển.
Người tuổi trẻ kia vẫn giống như trước, cung kính hành lễ trước các nàng, lúc hành lễ cũng là lúc lấy đi Tiên Nguyên.
Hắn lấy không chỉ là Tiên Nguyên các nàng bảo vệ mà là tất cả Tiên Nguyên còn sót lại trong bí cảnh, một giọt nước cũng không để lại, như dòng nước chảy, rót vào trong pháp tắc của hắn, khiến pháp tắc quanh người hắn còn trở nên huyền ảo khó lường.
- Ngươi nhất định phải tuyệt con đường của người khác sao?
Bảy vị trưởng lão Vong Tình Đảo kiến thức nhiều hơn những người Bát Hoang Thành xưa nay không giao thiệp với Cửu Châu một chút, nhận ra lai lịch người tuổi trẻ này, cũng cảm giác được khí cơ đáng sợ trên người hắn, bởi vậy một cử động cũng không dám, nhưng thấy hắn lấy tất cả Tiên Nguyên đi vẫn còn có chút không cam lòng, lúc này Cửu Cô cố lấy hết can đảm dùng hết toàn lực quát lớn một tiếng.
Người tuổi trẻ kia, đang muốn hành lễ rời đi, nghe nói lời ấy hơi ngẩn người ra.
- Ta không muốn tuyệt đường người khác.
Chương 1634 Cơ hội duy nhất (2)
Hắn nhìn về phía Cửu cô một chút, nói:
- Ta đã đợi đến lúc mọi người lấy xong Tiên Nguyên mới vào, chính là vì không muốn lấy tạo hóa của nhiều người đến vậy, nếu không vừa mới bắt đầu ta đã vào, ngay cả các ngươi cũng chưa chắc có được Tiên Nguyên!
Nói xong lời này, hắn lắc lắc đầu, tiếp tục đi tới mặt khác vách đá.
Trong bí cảnh cuối cùng, là Lý Hồng Kiêu và hoàng tử hoàng tôn Cửu Trùng Thiên đang bảo vệ Tiên Nguyên.
Kiến thức của mấy người Lý Hồng Kiêu càng nhiều hơn, rất quen thuộc với người nam tử này, vừa thấy hắn đi vào thì cả người như rơi xuống hầm băng, sau đó các nàng nhìn thấy người tuổi trẻ đi tới Tiên Nguyên sau lưng nàng, Lý Hồng Kiêu ý thức được cái gì, sắc mặt nhất thời đại biến, cố gắng để bản thân trấn định, cung kính đứng dậy cúi chào nam tử:
- Chào sư huynh.
- Các ngươi là người của Cửu Trùng Thiên.
Nam tử trẻ tuổi nhìn thấy bọn họ, chỉ hơi dừng lại, gật đầu nói:
- Ta nhớ các ngươi có một Thái tử rất tốt.
Sắc mặt đám người Lý Hồng Kiêu tái nhợt, không ai có công phu ôn chuyện cùng hắn, mấy vị hoàng tử hoàng tôn khi nhận ra lai lịch của người này cũng bỏ đi ý nghĩ ngăn cản hắn, nhưng Lý Hồng Kiêu không cam lòng, cố nén uy áp to lớn trong lòng, miễn cưỡng thi lễ, hỏi:
- Không biết tại sao sư huynh lại đến đây?
Nam tử trẻ tuổi cũng rất khách khí trả lời, nhấc tay chỉ phía trước.
- Ta đến lấy Tiên Nguyên.
Lý Hồng Kiêu đổ mồ hôi lạnh.
- Sư huynh, những Tiên Nguyên này lưu lại cho người khác.
Nam tử trẻ tuổi hơi ngẩn người ra, trên mặt có chút không vui, nói:
- Là cho Thái tử Cửu Trùng Thiên sao? Như vậy là không được, Tiên Nguyên chính là vật của thiên hạ, người có tài trong thiên hạ đều lấy được, Cửu Trùng Thiên cũng là một trong những thánh địa, không nên phá hư quy củ này, nếu hắn đến đây thì có thể lấy đi một phần, nhưng nếu hắn không đến, sao các ngươi có thể chiếm dùm cho hắn?
- Không. . . Không phải đại ca ta. . .
Lý Hồng Kiêu khẽ run rẩy, nỗ lực tiếp tục nói:
- Là. . . một người.. khác.
Nam tử trẻ tuổi khẽ lắc đầu, nói:
- Ai cũng thế.
Hắn vừa nói vừa đi về phía trước, tiếp cận lúc càng gần.
Lý Hồng Kiêu nhìn ra bên cạnh hắn pháp tắc ẩn hiện, cũng nhìn ra một thân khí cơ của hắn, đối với ảnh hưởng này, dù không cam lòng đến đâu cũng biết hậu quả sau khi mình ra tay, nói chuyện đã khó khăn như vậy thì làm sao có thể ra tay ngăn cản hắn?
Nhưng ngay vào lúc này, bỗng nhiên cách nàng không xa có tiếng nói vang lên:
- Ngươi không thể lấy!
Lý Hồng Kiêu ngạc nhiên, nhìn qua chỗ phát ra tiếng nói, chính là thần tướng trẻ tuổi Ma Biên tự nguyện ở lại chỗ này giúp đỡ Phương Nguyên bảo vệ Tiên Nguyên, hắn cũng mới kết thành Chí Tôn Nguyên Anh không lâu, thực lực không mạnh, vì thế Lý Hồng Kiêu vẫn không để hắn trong mắt, hắn tự nguyện bảo vệ Tiên Nguyên cho Phương Nguyên nên không đuổi hắn đi, nhưng lại không nghĩ rằng vào lúc này hắn lại đứng ra.
Không chỉ đứng ra, thậm chí hắn còn nắm chặt thiết thương trong tay.
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nhìn thần tướng trẻ tuổi cũng hơi ngẩn người, nói:
- Tiên Nguyên này ta thật sự cần, kỳ thực ta đã cố ý ở lại tới cuối cùng mwosi đi vào, chính là vì không muốn cướp đi tạo hóa của nhiều người.
Thần tướng trẻ tuổi nắm chặt thiết thương trong tay, bởi vì tu vi của hắn thấp hơn người bên ngoài, kiến thức thần thông cao giai cũng ít, không nhìn ra Đạo tử Đông Hoàng Sơn đáng sợ thế nào, cũng có thể hắn không để ý đến mà trực tiếp nhấc thiết thương lên, chỉ thẳng về phía Đạo tử Đông Hoàng Sơn, nghiến răng quát lớn:
- Đây là tạo hóa Phương Nguyên tiên sinh nên có, ngươi không thể lấy đi!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nhíu mày, nói:
- Ta không biết người ngươi nói là ai, nhưng ta không thể để cho hắn!
Hắn rất nghiêm túc.
- Ta cần những Tiên Nguyên này làm một vài chuyện quan trọng!
Vừa nói chuyện, hắn đã về phía trước.
Thần tướng trẻ tuổi nắm chặt trường thương, muốn lao về phía trước.
- Ngươi đừng nên ra tay với ta. . .
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Ta không muốn làm ngươi bị thương, nhưng thân phận của ta cũng nhất định không thể nhượng bộ.
Lúc này, Lý Hồng Kiêu vô cùng kinh hãi, quát lên:
- Tiểu tướng kia, mau chóng thu tay lại, vì một đạo Tiên Nguyên, không đáng!
Nhưng nhìn Đạo tử Đông Hoàng Sơn từng bước đến gần, tiểu tướng trẻ tuổi vẫn cắn chặt hàm răng, một thương phóng tới.
Hắn không biết Tiên Minh sắp xếp cái gì, còn tưởng rằng Tiên Minh chỉ để cho Phương Nguyên một đạo Tiên Nguyên như thế.
Hắn cũng không biết Tiên Nguyên không quý giá đến tột đỉnh, hắn chỉ nghe người khác nói thế gian đã không còn Tiên Nguyên, đây là cơ hội Hóa Thần cuối cùng, vì thế trong ý thức của hắn chỉ cảm thấy một đạo Tiên Nguyên này là thứ hiếm có nhất.
Đây là hi vọng duy nhất để Phương Nguyên có thành tựu Hóa Thần, là phần thưởng thiên hạ tặng cho Phương Nguyên, nên hắn nhất định phải bảo vệ.
Nhưng hắn không biết một thương này của mình đánh về phía người nào.
- Xoẹt. . .
Lúc một thương này đánh tới, pháp tắc quanh người Đạo tử Đông Hoàng Sơn bạo chuyển, trường thương trong tay hắn liên tiếp nổ tung hóa thành một đoạn sắt, sau đó, tay nắm thương của hắn tuôn ra như mưa máu, liên tiếp bạo mở, trong thân thể hắn, kinh mạch và đan điền, khí huyết, cuối cùng thậm chí liên lụy đến thần hồn cũng bị nổ tung. . .
- Tội gì…
Lý Hồng Kiêu phát hiện nàng không biết tên họ của tiểu thần tướng, thất thanh kêu lớn.
- Người ta đã làm nhiều chuyện giúp thiên hạ như vậy. . .
Hai mắt tiểu tướng trở nên hơi thất thần, lẩm bẩm nói:
- Ngươi làm sao có thể. . . Để người ta cướp đi cơ hội duy nhất chứ?
Chương 1635 Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn (1)
Một tia tinh quang lóe sáng thiên địa, từ đỉnh núi Côn Luân Sơn chiếu thẳng vào vân tiêu.
Bây giờ trên một ngọn núi bên cạnh, tất cả Tiên Minh Thánh Nhân, trưởng lão, bao gồm cả mọi người chủ đại Thánh địa, ở rất xa nhìn thấy một tia tinh quang kia, bọn họ nhìn tia tinh quang di chuyển từ trái qua phải, di động bốn lần liền biết chủ nhân tia tinh quang đi bí cảnh thứ nhất đến bí cảnh thứ tư, bọn họ cũng nhìn thấy, mỗi khi di chuyển, tia tinh quang càng thêm huyền ảo, khí cơ tăng vọt, pháp tắc vô tận gào thét xoay chuyển thiên địa, liền biết chủ nhân tia tinh quang kia đã lấy đi Tiên Nguyên trong mỗi tòa bí cảnh.
Trước đó bọn họ sắp xếp người giúp Phương Nguyên bảo vệ Tiên Nguyên trong bí cảnh, nhưng nhìn thấy khí cơ nhiều lần tăng vọt, trong lòng có chút tuyệt vọng, biết người bọn họ an bài, trước mặt Tiểu Thánh Quân Đông Hoàng Sơn cuối cùng cũng không giữ được đạo Tiên Nguyên kia.
- Rốt cuộc là các ngươi đang làm gì?
Lão tổ tông Vong Tình Đảo, từ lúc một luồng tinh khí tiến vào toà bí cảnh thứ hai đã không kiềm chế nổi.
Dù đối mặt với người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cũng không kiềm được tức giận, hét lớn.
Đối mặt với lời chất vấn này, sắc mặt người thủ sơn Đông Hoàng Sơn hơi co rúm lại, dường như hắn không nghĩ tới Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn xuất quan lấy đi một chút Tiên Nguyên sẽ khiến các vị chủ Thánh địa phản đối mãnh liệt như vậy. Sau khi ngẩn người ra, mới nói:
- Con đường của Tiểu Thánh Sư vốn cần những Tiên Nguyên này, đó là lý do vì sao ta lại mượn Tiên Nguyên của đại thánh địa các ngươi trước kia.
Lão tổ tông Vong Tình Đảo gầm thét.
- Hắn có đường đi của hắn, người khác không có đường đi của họ sao? Ngươi có biết Tiên Nguyên bây giờ hắn lấy đi là do mấy đại thánh địa chúng ta và Tiên Minh trao đổi với nhau, đưa ra quyết định thưởng cho hậu bối có công với thiên hạ không?
- Có công với thiên hạ. . .
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn chỉ cươi cười, nói:
- Cái gì mà có công với không có công, chẳng qua chỉ là chuyện cười mà thôi!
- Bạch!
Lão tổ tông Vong Tình Đảo nắm chặt trượng đầu rồng trong tay, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ.
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên cũng lên tiếng.
- Lúc trước các ngươi mượn đi Tiên Nguyên còn sót lại của đại thánh địa, bây giờ lại muốn lấy đi Tiên Nguyên của Côn Luân Sơn, tuy rằng Đông Hoàng Sơn làm việc không cần sự đồng ý của chúng ta nhưng bây giờ ngươi cũng nên nói cho chúng ta biết đi.
Nghe nói vậy, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt có nghi hoặc sâu sắc.
Đông Hoàng Sơn lấy đi Tiên Nguyên quá nhiều, lại chỉ có một truyền nhân, dùng sao hết nhiều Tiên Nguyên như vậy?
Người bình thường tu hành, đều dựa vào thiên công lĩnh ngộ, cái gọi là Tiên Nguyên, chỉ là một chìa khóa mà thôi.
Sau khi đạt thành tựu Hóa Thần, tu vi cao bao nhiêu còn phải xem thiên công lĩnh ngộ được bao nhiêu, đối với thiên công lĩnh ngộ càng cao thì càng tiếp cận đại đạo, đợi đến sau khi thiên công lĩnh ngộ hoàn chỉnh thì đã nắm giữ đại đạo hoàn chỉnh đi vào Hóa Thần.
Cũng vì nguyên nhân này, người tu hành bình thường thực sự không dùng hết nhiều Tiên Nguyên như vậy.
- Lão phu đến chính là vì muốn nói cho các ngươi sự kiện này.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của chúng tu, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn bình thản ung dung, nhàn nhạt nói:
- Lão phu cũng biết những chuyện các ngươi làm mấy năm qua, chậm lại đại kiếp nạn hai mươi năm, còn lấy đi những đồ vật trước đây không nỡ lấy ra, chỉ vì muốn thêm mấy phần hi vọng vượt qua đại kiếp nạn, điều này cũng không có gì sai nhưng đáng tiếc, có làm nhiều hơn cũng vô dụng. . .
Sắc mặt mọi người có mặt đều thay đổi, ánh mắt có chút không vui nhìn người thủ sơn.
Vào lúc này, Lão tổ tông Vong Tình Đảo cũng nhẹ nhàng cười, hỏi:
- Ngươi nói xem, sao lại vô dụng?
Người thủ sơn hít sâu một hơi, nói:
- Các vị nên biết, rất nhiều lần Đông Hoàng Sơn dẫn đầu người trong thiên hạ chống lại đại kiếp nạn, sơn chủ cũng tích lũy được kinh nghiệm chống lại kiếp nạn nhiều nhất qua các đời vì thế trong thiên hạ không có ai hiểu rõ hơn Đông Hoàng Sơn về nó. Hiện tại Thiên Nguyên có thực lực yếu nhất, trước giờ các ngươi làm nhiều chuyện nhưng ta chỉ hỏi một câu.
Hắn hơi dừng lại một chút, như cười như không nhìn chúng tu:
- Đó là các ngươi chắp vá lung tung, làm vô số chuẩn bị, bố trí vô số kế hoạch, nhưng hôm nay trên thế gian này, ngay cả một tu sĩ Đại Thừa cũng không có, các ngươi dựa vào cái gì vượt qua đại kiếp nạn?
Nghe hỏi như vậy, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Đặc biệt là Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên, Thiên Khôi Thánh Nhân Tiên Minh, mấy người Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Bọn họ là những nhân vật đứng đầu, mỗi người đều nghi ngờ, suy nghĩ sâu sắc vẫn không rõ vấn đề.
Đó cũng là vấn đề ít người nói đến, hầu như là cấm kỵ.
Người thủ sơn người cười nhẹ nói:
- Các vị đều là tu sĩ đứng đầu thế gian, cũng là người có khoảng cách gần nhất với cảnh giới Đại Thừa, lão phu cũng thế, cho nên các ngươi cũng khổ sở như lão phu, vì sao chúng ta khổ sở tu hành, thiên tư ngộ tính, thậm chí tài nguyên cũng không kém, nhưng vì sao trước sau không ai có thể bước qua khỏi một bước cuối cùng kia?
- Xem như là lĩnh ngộ chênh lệnh đi, thì người khác cũng chưa chắc kém mình, vì sao người khác cũng không bước qua được bước cuối cùng?
- . . .
- . . .
Dù là Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì hay Thành chủ Bát Hoang, lúc này sắc mặt đều nghiêm trọng.
Đây là vấn đề nan giải trong giới tu hành cũng là một chuyện cười.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất