Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 1586 Chịu không ít khổ sở (2)

(2)

Sắc mặt Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì cũng phức tạp, im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn về phía trường kiếm bên thắt lưng của mình. Lúc ở Hồng Thiên Hội, hắn đã từng giao hẹn với Phương Nguyên, tương lai sẽ chém Phương Nguyên một kiếm, đây là để có một câu trả lời thỏa đáng cho cuộc tranh luận về kiếm đạo.

Nhưng hôm nay, ở trước mặt chuyện trong thiên hạ, chuyện tranh kiếm đạo này lại tính là gì?

Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên im lặng, hình như nghĩ đến đứa con trai của mình mang theo Tiên Nguyên biến mất, có chút thất vọng.

Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt nhìn thấy Lý Hồng Kiêu đầy bụi đất, có vẻ hơi chật vật trong đám đông. Thật ra đứa con gái nhỏ xếp thứ ba mươi sáu này ban đầu còn chẳng lọt vào mắt hắn. Mãi đến khi nàng trở nên nổi tiếng trong cuộc thi Lục Đạo, mình mới bắt đầu quan tâm tới nàng, không ngờ bây giờ nàng càng làm cho mình thêm hài lòng.

Tâm trạng của lão tổ tông đảo Vong Tình nặng nề nhất, áp lực nhất.

Lẽ nào hai tiểu bối mình thích nhất trong đời lại là một đôi uyên ương số khổ?

- Lưu danh bia Thần Sơn, lần này thông báo với thiên hạ về chân tướng sự việc...

Sau khi ba vị Thánh Nhân Tiên Minh trao đổi vài đạo thần niệm, cuối cùng khẽ nói. Bọn họ biết, bây giờ mình phải đưa ra tấm gương. Bởi vì Tiên Minh phải gánh hết trách nhiệm trong chuyện lần này. Bốn vị chủ Thánh Địa ra tay một lần, kết quả lại suýt nữa làm hại nhân gian rơi vào tuyệt vọng, cuối cùng người giải quyết chuyện này lại vẫn là Thánh Tử đảo Vong Tình...

Nhất là vị Thánh Tử đảo Vong Tình này còn liều mình chống lại kiếp nạn!

Cho nên bọn họ phải bày tỏ thái độ.

Hai câu vừa rồi đã biểu đạt ra hai ý.

Một là để cho Phương Nguyên có tư cách lưu tên trên Thần Sơn sau Bát Hoang thành, được đời sau kính trọng ngưỡng mộ. Hai là tuyên bố chân tướng của sự việc lần này cho thiên hạ biết, để Tiên Minh tới gánh tội. Tuy nhiên, từ tình hình trong thiên hạ lúc này lại thấy được, Tiên Minh gánh tội, danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng lớn, tuyệt đối không có ích lợi trong chuyện chống lại kiếp nạn lớn. Nhưng việc đã đến nước này, Tiên Minh có thể từ chối được sao?

Mấy vị chủ Thánh Địa đều nghe được ẩn ý của Tiên Minh, không nói có được không.

Trong giây lát, bầu không khí có vẻ rất áp lực.

Tôn quản sự đang lo lắng nên nói ra chân tướng thế nào, chợt không dám mở miệng.

- Oa...

Nhưng vào lúc này, một tiếng cóc kêu vọng từ trong núi ra.

Tiếng kêu này rất vang dội, tuy ở trong núi lại chấn động tới mức dãy núi rung lên, đá rơi rào rào.

Tất cả mọi người đều kinh động khi nghe được tiếng cóc kêu, kinh ngạc xoay người lại.

Sau đó bọn họ lại nhìn thấy ngọn núi kia như muốn sụp xuống, mặt đất lún xuống giống như có thứ gì đó ở dưới đất chui lên. Tất cả theo bản năng nghĩ đến một khả năng, nhất thời kinh sợ biến sắc:

- Lẽ nào ma khí của kiếp nạn lớn còn chui từ dưới đất lên?

Tuy nhiên, chui từ dưới đất lên không phải là ma khí của kiếp nạn lớn!

Theo núi cao sụp xuống, đột nhiên trong dãy núi có một đạo ma quang phóng thẳng, nối thẳng bầu trời tới U Minh. Ngay sau đó, một Minh Hà ào ào chảy xuôi trên không trung, hình thành một vòngtròn cực lớn. Trong nước sông này, có thể nhìn thấy rất nhiều Ma Thần có vẻ kính nể và sợ hãi, run lẩy bẩy, đồng thời bái lạy về vị trí chính giữa giống như đang bái kiến Đế Vương.

Mọi người hít sâu một hơi, nhìn về phía chính giữa, lại nhìn thấy một con cóc màu vàng lớn như núi lớn chậm rãi từ lòng đất chui lên. Con cóc này cao gần nghìn trượng, toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng giống như ngọn núi vàng lớn. Hai mắt nhô ra đầy uy phong, dưới cơ thể màu vàng có từng đường vân máu, từng đường vân máu này mang theo ma khí dày đặc, dường như muốn khuấy đảo trời đất...

Nhìn thấy con cóc này, ngay cả Quan Ngạo cũng cảm thấy vô cùng thân thiết.

Tôn quản sự còn nghe ra được một loại thần uy tương tự với Đại Thần Ma Âm trong tiếc cóc kêu này.

Nhưng thu hút sự chú ý của mọi người nhất vẫn là trên lưng của con cóc này.

Con cóc có vẻ thật sự quá lớn, bóng người trên đầu nó quá nhỏ, nhưng tu vi của mọi người ở đây, vẫn không khó nhìn ra được dáng vẻ của bóng người kia. Hắn mặc áo bào xanh, vẻ mặt bình tĩnh, trên đầu vòng hào quang thần thánh, hoàn toàn ngược lại với con cóc này.

Nhưng chính là dáng vẻ thần thánh đó lại khống chế con cóc kia, giống như sinh ra đã vậy.

- Phương sư đệ...

Tôn quản sự kinh sợ kêu lên một tiếng, dường như hắn chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện cảnh này.

Mấy vị chủ Thánh Địa, Thánh Nhân Tiên Minh cũng kinh hãi.

Bọn họ đều nhìn cảnh tượng như vậy với vẻ khó tin, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra...

- Phương tiểu tử, ngươi chết hay sống vậy?

Lão tổ tông đảo Vong Tình rất không khách sáo, vừa nhìn thấy Phương Nguyên lại đột nhiên lắc người, xuất hiện ở trên đỉnh đầu Phương Nguyên. Gậy đầu rồng muốn đập xuống lại không nỡ, chỉ có thể nhìn thẳng vào Phương Nguyên, sốt ruột hỏi.

- Bái kiến lão tổ tông...

Phương Nguyên chậm rãi mở mắt ra, đứng trên lưng con cóc và thi lễ.

- Cổ hủ, lúc này thi lễ làm gì?

Lão tổ tông đảo Vong Tình vừa mừng vừa sợ, khẩn cấp hỏi:

- Ngươi lại còn có thể sống sót đi ra, hẳn trải qua không ít nguy hiểm đi?

- Lúc đầu, ta đã không tính chết...

Phương Nguyên hơi bất ngờ khi nghe lão tổ tông hỏi vậy. Nhưng trong chớp mắt khi thấy ngoài lão tổ tông, các vị chủ Thánh Địa khác đều kinh ngạc, nghi ngờ lại lo lắng nhìn mình. Thấy Tôn quản sự trong đám đông còn khẩn trương nháy mắt với mình liền hiểu rõ, cười gượng nói:

- Ma đạo nguy hiểm đáng sợ, tình hình kiếp nạn lớn cấp bách, tuy gặp rất nhiều khó khăn, cuối cùng vẫn là mạng lớn, sống sót đi ra!

Lão tổ tông nghe vậy càng xúc động hơn, run giọng nói:

- Nhóc à, ngươi chịu không ít khổ sở đi?

Phương Nguyên:

-... Ừ!
Chương 1587 Một miếng bị thiếu này (1)

- Kiếp nạn lớn đã được phong ấn lại chứ?

- Sao ngươi làm được chuyện nguy hiểm đáng sợ như vậy?

Vào lúc này, đám người xung quanh đều xông tới, vẻ mặt quan tâm thân thiết hỏi thăm. Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là thành thật trả lời:

- Ba mươi năm trước, vãn bối vô ý nhận được chìa khóa của thế giới Thần Ma này. Bây giờ, ta cũng chỉ mượn chìa khoá này để tìm hiểu Thái Cổ Ma Chương trên Táng Tiên Bia, thừa kế thế giới Thần Ma, sau đó lấy một tia khí Huyền Hoàng thay ta khống chế thế giới Thần Ma, mượn lực lượng của thế giới Thần Ma này trấn áp lối đi của kiếp nạn lớn mà thôi. Sau đó...

Hắn dừng lại một lát:

- Sau đó ta lại đi ra!

- Hiểu thấu đáo Thái Cổ Ma Chương?

- Một tia khí Huyền Hoàng khống chế thế giới Thần Ma?

- Ba mươi năm trước đã có được chìa khóa của thế giới Thần Ma à?

-...

-...

Mấy vị chủ Thánh Địa và Thánh Nhân Tiên Minh nghe vậy, trong đầu đều xuất hiện vô số vấn đề, nhưng trong lòng xoắn xuýt một lúc, bọn họ không hẹn mà đều hỏi một vấn đề quan trọng hơn:

- Lối đi kia ở đâu?

- Ở trong cơ thể nó!

Phương Nguyên vỗ nhẹ vào con cóc người thân nói:

- Lối đi của kiếp nạn lớn lại ở bên trong thế giới Thần Ma. Ta lấy thế giới Thần Ma phong ấn lối đi của kiếp nạn lớn, sau đó lại để nó nuốt thế giới Thần Ma vào. Cho nên, bây giờ nó chính là thế giới Thần Ma mới. Đại Tự Tại Thần Ma Cung, Táng Tiên Bia và tất cả ma bảo đều ở trong cơ thể nó. Hoặc nói... Tất cả truyền thừa ma đạo đều ở trong cơ thể nó!

Lúc này, mấy vị chủ Thánh Địa và Thánh Nhân Tiên Minh không khỏi ngây người.

Thật may bọn họ khống chế tốt, không đến mức thất thố.

- Vậy nói cách khác, bây giờ... ngươi là truyền nhân của cả Ma đạo?

Sau khi buồn bực một lúc lâu, mới có một vị Thánh Nhân Tiên Minh mở miệng, sắc mặt của hắn có vẻ hơi nghiêm trọng.

Phương Nguyên trả lời rất dứt khoát:

- Đúng, hơn nữa ta là truyền nhân duy nhất của Ma đạo!

Vẻ mặt mấy vị Thánh Nhân Tiên Minh lập tức trở nên phức tạp.

Cuộc chiến giữa Tiên đạo cùng Ma đạo đã diễn ra mấy vạn năm, cuối cùng biến mất trong Kiếp Nguyên này. Cho nên bọn họ thật sự không hy vọng Ma đạo lại quật khởi, cho dù có thể dùng ma bảo trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung nhưng tốt nhất không cần có người thật sự kế thừa Ma đạo. Nhưng ai có thể nghĩ tới, bây giờ truyền nhân Ma đạo này vẫn xuất hiện, hắn còn lập được một công đức lớn.

Lẽ nào giết chết hắn?

Sợ rằng còn chưa nói ra câu này, lão tổ tông đảo Vong Tình đã muốn đánh lên Tiên Minh trước.

Nhưng nếu mặc kệ, vậy tương lai hắn làm cho Ma đạo sống lại, sẽ phải làm thế nào?

- Ha ha, Tiên Minh các ngươi làm cái quỷ gì...

Nhưng vào lúc này, phía xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét phẫn nộ. Mọi người quay đầu nhìn lại, lại thấy chân trời phía tây xuất hiện mấy cái bóng đen sì được mây đen bao phủ. Mấy cái bóng này đều có yêu khí xông lên trời, dường như là mấy lão quái vật trong Yêu Vực đã mấy đời không ra ngoài. Kẻ dẫn đầu trông giống như con vượn già tức giận quát lớn:

- Yêu Vực ta vạch kế hoạch nghìn năm chỉ mong có được chút ma bảo để tìm thấy đường sống. Chỉ chút yêu cầu như vậy mà Tiên Minh các ngươi vẫn phá hủy không còn gì!

- Đáng thương cho Yêu Vực ta mất bao nhiêu tâm huyết, mất mấy vị Yêu tổ lại có bao nhiêu thiên kiêu bị chết ở đây, kết quả cuối cùng không thu hoạch được gì. Truyền thừa Ma đạo lớn như vậy lại bị các ngươi đưa cho một tiểu tử chưa ráo máu đầu, các ngươi... các ngươi thật quá đáng...

- Tham lam như vậy, vô lễ như thế, các ngươi còn mặt mũi nào mà đòi đám phán hòa bình với Yêu Vực ta, cùng nhau chống lại kiếp nạn lớn?

...

...

Những lời này làm mọi người đều bối rối.

Mấy lão yêu quái không hiểu rõ tình hình à?

Nhưng mọi chuyện cũng đúng là vậy, mấy vị lão tổ Yêu Vực này căn bản không biết ở đây vừa xảy ra chuyện đáng sợ thế nào, kiếp nạn lớn cũng suýt nữa hạ xuống nhân gian. Tuy vừa rồi bọn họ cũng cảm nhận được một ít khí tức đáng sợ, nhưng thấy bây giờ không sao, cũng chỉ cho rằng vừa rồi là một vài biến cố xảy ra khi tranh đoạt truyền thừa ma đạo. Dù sao kiếp nạn lớn thật sự hạ xuống nhân gian, bây giờ làm sao có thể yên tĩnh như vậy được?

Bọn họ ở phía xa cũng chỉ nghe được một vài lời Phương Nguyên nói. Dù sao mấy vị chủ Thánh Địa ở đây, bọn họ cũng không dám tới quá gần. Vì vậy bọn họ nghe được Phương Nguyên đã trở thành truyền nhân Ma đạo, kế thừa vô số ma bảo mà thôi...

Cho nên bọn họ vẫn tưởng đây chỉ là một trận truyền thừa ma đạo tranh, kết quả cuối cùng của cuộc tranh đấu này là tất cả truyền thừa đều bị Phương Nguyên cầm đi. Suy nghĩ lại, lần này Yêu Vực bọn họ đã bỏ công bỏ sức, còn mất bao nhiêu người và tài nguyên, cuối cùng lại chẳng được gì. Bọn họ tức điên, cố chạy tới nói đạo lý với Tiên Minh...

Theo bọn họ thấy, Tiên Minh quả thật không nói đạo lý.

Quá bắt nạt yêu!

...

...

Nhưng bọn họ không ngờ, mình vừa nói ra những lời này, vẻ mặt mấy chủ Thánh Địa đều trở nên thâm trầm.

Gương mặt ba vị Thánh Nhân Tiên Minh càng lạnh lùng hơn.

Cho dù là một ít yêu mạch tộc nhân đã tìm hiểu tình hình, lúc này cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Vào lúc này, Phương Nguyên cũng lạnh lùng, nhớ ra mình suýt quên mất những điều Yêu tộc đã làm trước đó.

- Các vị tiền bối...

Hắn từ trên lưng con cóc vàng bước xuống. Thân hình lớn như ngọn núi của con cóc cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn là con cóc vàng nhỏ bằng nắm tay.
Chương 1588 Một miếng bị thiếu này (2)

Nó nhảy lên trên tay của hắn, sau đó Phương Nguyên cầm cóc, vái chào ba vị Thánh Nhân Tiên Minh:

- Chuyện lần này thật sự là nhờ may mắn, nếu không phải ông trời giúp đỡ, sợ rằng kiếp nạn lớn đã hạ xuống nhân gian. Tiên Minh làm việc, vãn bối không dám nhúng tay. Nhưng ba ngàn năm qua, Tiên Minh làm lực lượng ngự kiếp thống nhất thế gian thật sự đã để lại không ít hậu hoạn. Bây giờ, cũng nên giải quyết một cái đi!

Ở trước mặt Phương Nguyên, Ba vị Thánh Nhân Tiên Minh cũng không tiện nói gì, tất cả chắp tay thi lễ.

Chỉ là bọn họ nhíu mày, tâm trạng rất khó xử. Một vị Thánh Nhân trong đó nói:

- Chúng ta làm sao không biết, các tộc các phái trên thế gian ngoài miệng nói chống đỡ kiếp nạn lớn, thật ra mỗi người đều có tính toán riêng, bởi vậy mới khiến cho Chủ Hắc Ám có cơ hội làm mưa làm gió. Nhưng dù vậy lại có thể làm thế nào. Cũng không thể mặc kệ đại cục để xóa bỏ Yêu Vực này. Nếu làm vậy, chẳng phải sẽ càng loại bỏ, nếu như vậy, chẳng lẽ bên trong chẳng phải càng mất mát nhiều hơn sao?

Phương Nguyên thản nhiên nói:

- Tất nhiên không thể loại bỏ Yêu Vực, nhưng lại không thể tha thứ kẻ đầu sỏ. Mạch Bàn Sơn cấu kết Chủ Hắc Ám, mới có nguy cơ lần này. Mấy mạch Yêu tộc khác đều có tâm tư riêng của mình, cố gắng hết sức che chở cho Chủ Hắc Ám, lúc này mới mặc cho hắn gây sóng gió làm loạn, bây giờ sai lầm lớn đã hình thành, Chủ Hắc Ám tự nhiên trốn thoát. Nhưng Yêu Vực nối giáo cho giặc làm sao có thể lại không trả giá đắt chứ?

Mấy vị Thánh Nhân Tiên Minh nghe lời hắn nói, vẻ mặt lại vô cùng khó xử.

Chuyện xảy ra trước đó thật sự khiến bọn họ toát mồ hôi lạnh, nhớ tới mà sợ hãi. Phương Nguyên nhiều lần vượt qua gian khổ, suýt nữa mất mạng, cuối cùng mới bịt được lối đi của kiếp nạn lớn. Công lao này lớn không sao tả xiết, lại thêm thân phận của hắn đặc biệt. Nếu hắn muốn được bản thưởng gì, Tiên Minh gần như không thể không cho hắn. Nhưng yêu cầu đầu tiên của hắn lại là trừng phạt Yêu Vực?

Vậy mình từ chối hay khuyên hắn từ bỏ ý nghĩ này mới tốt?

Ngược lại vào lúc này vẻ mặt Phương Nguyên bình tĩnh, trong tâm tư phẳng lặng như mặt hồ.

Lần này hắn tới Yêu Vực, một là vì thù riêng, hai là vì thiên hạ. Bây giờ dưới cơ duyên xảo hợp, kế hoạch của Chủ Hắc Ám đã bị ngăn cản, lối đi của kiếp nạn lớn đã bị phong ấn, vô số ma bảo đều ở trong tay mình. Ngay cả Chung Lão Sinh trước đây ép Lạc Phi Linh đi ra một bước kia cũng đã bị giết chết. Có thể nói chuyến đi này vô cùng viên mãn. Vậy vấn đề duy nhất còn lại lúc này chính là vấn đề Yêu Vực ban đầu.

Chuyện này vốn có thể mặc cho Tiên Minh xử lý, nhưng Phương Nguyên không muốn.

Thái độ và cách làm việc của Tiên Minh vẫn luôn quá mềm yếu.

- Phương Nguyên tiểu hữu...

Lúc này, một lão già Tiên Minh ăn mặc nho bào, bên thắt lưng giắt một cái bút son cười gượng nói:

- Thật không dám giấu giếm, chúng ta làm sao có thể không biết điều ngươi đã nói. Nhưng Yêu Vực vốn nằm ở vị trí phức tạp, nếu không trị sẽ nổi tâm tư khác, nếu trừng trị qua ác lại gây ra lục đục nội bộ. Bây giờ ngươi hẳn cũng hiểu rõ, lực lượng Thiên Nguyên lúc này suy yếu, không chắc có thể chống lại được kiếp nạn. Cho dù phải dụ dỗ khuyên bảo, cũng phải để Yêu Vực cùng chống đỡ kiếp nạn lớn, vào lúc này làm sao có thể ra tay độc ác với bọn họ được?

Phương Nguyên liếc nhìn lão già này, thi lễ:

- Mong được thỉnh giáo tên húy của Thánh Nhân?

Lão già kia cười gượng, chắp tay trả lễ, nói:

- Phương tiểu hữu không cần khách khí, lão hủ họ Lộc tên Xuyên!

Phương Nguyên nghe được, trong lòng chợt hiểu ra. Hắn đã nghe qua danh hiệu của lão già này.

Trong Tiên Minh vốn vẫn có Thánh Nhân chú ý lấy đại cục làm trọng, không ngại cực khổ, thuyết phục Yêu tộc trong thiên hạ, cùng chống lại kiếp nạn lớn. Trước đây hắn chỉ mới nghe nói qua, chưa từng gặp. Bây giờ nghĩ lại, vị Thánh Nhân đó chắc hẳn là Thánh Nhân Lộc Xuyên trước mắt.

Phương Nguyên hành lễ xong mới nói:

- Thiên hạ suy yếu, vì chống đỡ kiếp nạn lớn mà liên thủ với Yêu Vực, đây vốn là chuyện nên làm. Nhưng mấy vị lão quái Yêu tộc bị Chủ Hắc Ám mê hoặc sâu, sao cam tâm chống đỡ kiếp nạn lớn? Tiền bối một lòng mê muội cầu toàn, sợ rằng cuối cùng càng không theo ý người. Lần này Chủ Hắc Ám thất thủ, mượn Yêu Vực che chở, không chừng sẽ có cơ hội ngóc đầu trở lại!

Thánh Nhân Lộc Xuyên này nghe vậy, vẻ mặt không vui, nghĩ thầm ta khách sáo với ngươi là vì ngươi vừa ngăn cản kiếp nạn lớn, lập được công lớn, nhưng dù sao ngươi cũng là tiểu bối, sao tới phiên ngươi tới chỉ trích suy nghĩ của ta?

Một vị Thánh Nhân tay nâng lò luyện đan tím bên cạnh thấy vậy, khuyên:

- Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn...

- Không cần!

Phương Nguyên cắt ngang lời hắn, lại chắp tay thi lễ với ba vị Thánh Nhân nói:

- Chẳng phải người Tiên Minh lo lắng bây giờ Thiên Nguyên khó có thể chống đỡ kiếp nạn lớn, cho nên ném chuột sợ vỡ bình, không dám dứt khoát. Nhưng bây giờ trải rau Ma Cung rèn luyện, vãn bối ngược lại cũng có lĩnh ngộ. Nếu ta lo lắng không lầm, có thể bắt đầu từ hôm nay, tình hình Thiên Nguyên sẽ có xoay chuyển...

- Cái gì?

Mấy vị Thánh Nhân Tiên Minh và chủ Thánh Địa đều biến sắc, đồng thời nhìn qua.

Nếu không phải Phương Nguyên nói câu này, bọn họ tất nhiên cho rằng Phương Nguyên đang nói bậy, lòe thiên hạ.

Nhưng cho dù là Phương Nguyên nói ra, bọn họ cũng nửa tin nửa ngờ, hơn nữa nghi ngờ là nhiều.

Mọi người đều biết nội tình của Thiên Nguyên. Kiếp nạn lớn đến lần sau càng đáng sợ hơn lần trước. Trong lịch sử có thể nói Thiên Nguyên bây giờ là yếu nhất, đi đối đầu với kiếp nạn lớn mạnh nhất rốt cuộc có mấy phần thắng, trong lòng mọi người đều biết rõ, ai dám khoác lác là có thể xoay chuyển?
Chương 1589 Thái độ Yêu Vực (1)

Phương Nguyên không nhiều thừa nước đục thả câu trong chuyện này, chỉ nói:

- Các vị tiền bối hẳn đã nghe nói qua, cao nhân Dịch Lâu đang thôi diễn một đại trận tuyệt thế tên là Cửu Thiên Hồn Viên Đại Trận?

Giọng hắn hơi trầm xuống, trịnh trọng nói:

- Nếu trận này thành, lại có thể bố trí ở Ma Uyên, thay mười Quan Ngự Ma Trận, trên nối Cửu Thiên, dưới trấn U Minh, khiến cho lực lượng Thiên Nguyên tối thiểu tăng lên gấp ba, hi vọng đối đầu với kiếp nạn lớn có thể tăng thêm gấp mười lần...

- Trước đây tiên sinh Thiên Cơ Dịch Lâu đã từng tới Ma Biên tìm ta, mời ta cùng thôi diễn, nhưng ta thấy bọn họ bố trí đại trận thiếu một miếng cũng bất lực, mãi đến vừa rồi, ta nhận được truyền thừa Ma đạo, chợt hiểu được một chuyện...

Phương Nguyên im lặng một lát mới tiếp tục nói:

-... Ta nghĩ, ta đã tìm được cách bổ sung một miếng này!

Cửu Thiên Hồn Viên Đại Trận?

Mọi người ở đó nghe vậy đều kinh ngạc.

Bọn họ là Thánh Nhân Tiên Minh, chủ Thánh Địa, tất cả đều có kiến thức rộng rãi, sao chưa từng nghe qua động tác của Dịch Lâu?

Thân là một trong bảy Thánh Địa lớn, Dịch Lâu vẫn luôn thần thần bí bí, thường rất ít lui tới, nguyên nhân là vì bọn họ vẫn luôn tập trung rất nhiều thủ hạ, thôi diễn đại trận có thể xoay càn khôn trong truyền thuyết. Mấy Đại Thánh Địa khác cũng hi vọng vào điều này. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, tin tức liên quan tới đại trận này vẫn mơ hồ không rõ, cũng không biết có thể thành công không. Dịch Lâu luôn giữ mồm giữ miệng về chuyện này, đến nỗi ngay cả bọn họ những chủ Thánh Địa thật ra cũng chỉ biết một cái tên, chuyện cụ thể thế nào lại hoàn toàn không hiểu.

Bọn họ chỉ biết, những năm gần đây Dịch Lâu càng lúc càng bá đạo, nghe nói Thánh Địa nào có trận sư cao minh lại lập tức phái người tới đòi, ngươi còn không thể không cho, một khi không cho, đám lão già kia lại dám chặn ở cửa Thánh Địa mắng ngươi không coi trọng thiên hạ...

Nhưng bây giờ kiếp nạn lớn chỉ còn hai mươi năm, Dịch Lâu vẫn không có động tĩnh gì, các chủ Thánh Địa lại hiểu rõ.

Xem ra, Dịch Lâu vẫn bị thất bại.

Nhưng vào lúc bọn họ không hy vọng gì vào chuyện Dịch Lâu thôi diễn đại trận, Phương Nguyên chợt có nói một cách?

Ngay cả mấy vị chủ Thánh Địa cũng nhất thời do dự, không biết nên tin hay không.

- Phương tiểu hữu, ngươi nói bổ sung một miếng này là có ý gì?

Thánh Nhân Tiên Minh vẫn luôn im lặng, lưng giắt cái thước chợt mở miệng. Vị Thánh Nhân này tên là Kinh Thiên, phong thánh vì trận đạo. Lượng Thiên Xích được giắt bên thắt lưng kia cũng chứng minh hắn đã từng tham dự vào Cửu Thiên Hồn Viên Trận do Dịch Lâu thôi diễn, bởi vậy hiểu rõ nhiều hơn những người khác, lúc này cũng không kịp để ý tới quy định gì khác, vội hỏi, ánh mắt có vẻ sốt ruột lại lo lắng.

- Ma đạo!

Phương Nguyên nói rất đơn giản:

- Trước đây ta đã xem qua trận đồ của Cửu Thiên Hồn Viên Trận, biết được trận này chưa đầy đủ. Mà lần này, ta ở thế giới Thần Ma tìm hiểu Thái Cổ Ma Chương, lĩnh ngộ chí lý của Ma đạo, ngược lại đã phát hiện ra có thể dùng Thái Cổ Ma Chương bù vào chỗ thiếu của Cửu Thiên Hồn Viên Trận, thậm chí vật bố trí này cũng ở bên trong ma bảo truyền thừa Đại Tự Tại Thần Ma Cung!

Ánh mắt Kinh Thiên Thánh Nhân lóe sáng, trầm mặc.

Chỉ là trong lòng lại đang nhanh chóng suy tính, nghĩ tới khả năng trong đó.

Một kiếp nguyên này, Tiên đạo hưng thịnh, Ma đạo suy yếu chưa từng ngẩng đầu lên. Có mấy vị đại thánh Ma đạo còn sót lại đã chết trên núi Côn Lôn từ nghìn năm trước. Cho nên nói gần như không có người có thể thật sự lĩnh ngộ được chân lý của Ma đạo. Dịch Lâu thôi diễn Cửu Thiên Hồn Viên Trận này lại vừa vặn ở sau núi Côn Lôn. Cho nên đại trận này tất nhiên phải mời tới rất nhiều cao nhân về trận đạo, phù đạo, luyện bảo, luyện đan các loại cùng tới thôi diễn, nhưng thực sự thiếu người Ma đạo gia nhập...

Suy nghĩ như vậy...

... Ánh mắt Kinh Thiên Thánh Nhân dần sáng lên có hy vọng!

...

...

- Các vị Thánh Nhân Tiên Minh, lẽ nào các ngươi không nên cho Yêu Vực ta một câu trả lời sao?

Vào lúc này, mấy lão yêu quái trong yêu vân phía xa còn vô cùng đau khổ quát hỏi:

- Ngày nay kiếp nạn lớn trong thiên hạ sắp xuống, Thiên Nguyên lâm nguy, Tiên Minh ngươi mấy lần thuyết phục, Yêu Vực ta cũng thành tâm suy nghĩ, đánh cược binh lính để trợ giúp Tiên Minh ngươi vượt qua kiếp nạn lớn. Nhưng bây giờ ma bảo xuất thế vốn là vật vô chủ, Yêu Vực ta muốn cướp chút ma bảo để tăng cường nội tình, cũng để cho tộc nhân Yêu Vực ta đối đầu kiếp nạn lớn cũng có phần bảo toàn tính mạng. Điều này có lỗi gì? Lẽ nào Tiên Minh các ngươi muốn chiếm hết, hoàn toàn không nhường?

- Lúc nguy hiểm và tai họa tới, chỉ muốn tộc nhân Yêu Vực ta xung phong phía trước, kiếp nạn lớn qua đi, lại bị Tiên Minh các ngươi chiếm hết lợi ích. Bảo các tộc Yêu Vực ta sao cam tâm tình nguyện được. Chúng ta tập trung binh lính ở Tiểu Quân Sơn, muốn Nhân tộc các ngươi trả lại công đạo!

- Không sai, ma bảo lần này, Yêu Vực ta nhất định phải chiếm một phần...

- Bây giờ, trăm vạn yêu binh đều đang sẵn sàng ở Tiểu Quân Sơn, một khi không có đường sống, không bằng liều mạng ngươi chết ta sống!

-...

-...

Lời bọn họ nói rất phẫn nộ, cũng rất uất ức.

Bởi vì trong lòng bọn họ vẫn luôn nghĩ, Thiên Nguyên này vốn là của Tiên Minh, Nhân tộc các ngươi.

Các ngươi mạnh hơn, cho nên có việc, lẽ ra phải là các ngươi đi ra bỏ sức, Yêu Vực ta không được chia lợi ích, còn mạnh mẽ không nổi, vậy dựa vào cái gì mà bắt chúng ta bảo vệ Thiên Nguyên?

Bây giờ kiếp nạn lớn sắp hạ xuống, vậy lại đưa ma bảo cho chúng ta, nếu không, đừng bảo Yêu Vực ta đối đầu với kiếp nạn lớn, còn muốn liều một sống một chết với các ngươi. Ta cũng không tin vào thời điểm kiếp nạn lớn sắp tới, Tiên Minh các ngươi dám liều mạng với Yêu Vực ta khiến cả hai bên đều chịu thiệt hại nặng nề!
Chương 1590 Thái độ Yêu Vực (2)

Trước đó Chủ Hắc Ám âm thầm tìm bọn họ, đã hứa hẹn vô số lợi ích, mượn lực lượng của bọn họ để đi lại khắp nơi, chống lại Tiên Minh. Nhưng trên thực tế, bọn họ làm sao không lợi dụng cuộc đấu giữa Chủ Hắc Ám và Tiên Minh. Bọn họ chưa chắc đã hoàn toàn tin vào bánh vẽ của Chủ Hắc Ám, chỉ là muốn chiếm lợi từ cả hai bên, chuẩn bị bàn điều kiện với Tiên Minh bất kỳ lúc nào, đồng thời đòi càng nhiều tạo hóa và nội tình là được.

Bây giờ, bọn họ không biết Chủ Hắc Ám làm gì trong hành trình tới Ma Cung lân này, nhưng xem tình hình này, rõ ràng là Tiên Minh toàn thắng. Không cần nghĩ tới bên phía Chủ Hắc Ám, cứ nắm chắc cơ hội này để bàn điều kiện với Tiên Minh mới tốt!

Trước đây, bọn họ đã từng nhiều lần làm loại chuyện như vậy.

Lại giống như nghìn năm trước, vừa thấy núi Côn Lôn gặp nạn, cao thủ Nhân tộc tổn thất hơn nửa, Tiên Minh khó chú ý hét trước sau, bọn họ lại lập tức xâm nhập Vân Châu với quy mô lớn, lấy đi không biết bao nhiêu tài nguyên, cuối cùng lúc Tiên Minh tìm đến, bọn họ cũng có thái độ này. Tiên Minh suy nghĩ đến kiếp nạn lớn sắp tới lại không thể không nuốt xuống cơn giận, mặc cho bọn họ chiếm lợi, cố ép xuống huyết hận đó...

Bây giờ bọn họ thấy Tiên Minh và các chủ Thánh Địa nói chuyện cùng Phương Nguyên với vẻ mặt nghiêm trọng, vẫn cho rằng bọn họ thật sự đang thương lượng với Phương Nguyên giao ra một phần ma bảo để bồi thường Yêu Vực, trong lòng càng hi vọng, tiếng mắng chửi càng vang dội hơn...

- Trừ khi bồi thường ma bảo cho Yêu Vực ta, bằng không lại liều mạng tới ngươi chết...

Nhưng bọn họ không ngờ được, bọn họ vừa kêu lên lại quấy nhiễu không nhỏ tới cuộc nói chuyện của các chủ Thánh Địa và Thánh Nhân Tiên Minh. Đột nhiên, lão tổ tông đảo Vong Tình tức giận quay sang mắng:

- Liều bà ngoại ngươi...

Mấy lão quái vật Yêu Vực nghe vậy cũng tức giận không cam lòng.

Một người trong đó tức giận nói:

- Đảo Vong Tình đạo hữu, ngươi nói chuyện vô lễ như thế, chẳng lẽ thật sự muốn...

...

...

Giọng nói trong yêu vân nhất thời dừng lại. Bởi vì Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên nghe thấy phiền, đã vung tay lên ném một đạo pháp tắc ngang qua hư không, bao phủ lấy đám người Phương Nguyên, khiến giọng nói của bọn họ không thể vọng vào, tiếng nói chuyện bên này cũng không bị người ngoài nghe được. Cho đến lúc này, vị Kinh Thiên Thánh Nhân kia nghiêm mặt nói:

- Lời Phương tiểu hữu nói có thể sẽ thành công!

Thánh Nhân Cổ Phương của Tiên Minh vui vẻ nói:

- Nếu quả thật có thể lập thành Cửu Thiên Hồn Viên Trận này, vậy Thiên Nguyên ta lại thật sự có hi vọng vượt qua kiếp nạn lớn lần này. Thậm chí còn có hi vọng phong tỏa kiếp nạn lớn ở Ma Biên, không đến mức để nó tàn sát bừa bãi thiên hạ...

Lộc Xuyên Thánh Nhân có chút hơi khó xử, nói:

- Cho dù có hi vọng, cũng không chắc có thể thành công. Hơn nữa, cho dù thành công cũng chỉ khiến cho Thiên Nguyên ta có thêm mấy phần hy vọng vượt qua kiếp nạn lớn mà thôi. Yêu Vực có thế lớn, nhất là lực lượng ngang với Trúc Cơ Kim Đan rất mạnh, chính là căn cơ của đại quân độ kiếp. Chúng ta vẫn không thể ra tay quá ác với Yêu Vực, để tránh tổn thương căn cơ, được một mất mười...

Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên bỗng nhiên cười nói:

- Nghe ý của Phương tiểu hữu, chẳng qua là nắm mấy tên ra chịu tội thay, gánh vác chuyện này mà thôi, cũng không phải muốn tiêu diệt Yêu Vực, làm sao có thể tổn thương tới căn cơ của đại quân Độ Kiếp được? Nói thật, chúng ta quá coi trọng Yêu Vực. Yêu tộc chỉ có số lượng đông đúc, mấy kẻ tự nhận là đa mưu túc trí kia thật ra chỉ là mấy lão yêu quái rất ngu xuẩn!

Phương Nguyên ôm quyền nhìn Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên, vô cùng bội phục hắn.

Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên cũng nghĩ đến:

- Nếu ta có một đứa con trai như vậy... Ôi, đáng tiếc Hồng Nhi không chịu tranh đua!

- Ta hiểu rõ ý của các ngươi, chỉ là...

Lộc Xuyên Thánh Nhân hơi khó xử nói:

- Chỉ là bây giờ chúng ta có thể điều động Yêu Vực là vì mười yêu mạch lớn cao cao tại thượng, ăn sâu bén rễ. Nếu chúng ta xuống tay với Yêu Vực, sợ rằng tất cả Yêu Vực sẽ lập tức rối loạn, không bị trói buộc, vậy chẳng phải...

Phương Nguyên trực tiếp cắt ngang lời hắn, nói:

- Ta tự có cách làm cho Yêu Vực có thể ký hiệp ước với Tiên Minh!

Mọi người khác đều nhìn về phía Phương Nguyên.

...

...

- Bọn họ đang thảo luận gì vậy?

Vào lúc này, Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên đã bày ra pháp tắc. Những người khác đều nhìn về phía bọn họ đang trao đổi, bên tai nghe mấy lão quái vật Yêu Vực lải nhải, trong lòng vô cùng phiền muộn, nhưng lại không biết bọn họ thảo luận gì.

Tôn quản sự ở bên cạnh nghe được Lý Hồng Kiêu và Lý Bạch Hồ nói chuyện, lại cười hì hì nói:

- Còn cần phải nghĩ sao? Bọn họ nhất định là đang thảo luận vấn đề có nên ra tay với Yêu Vực không. Ta hiểu rất rõ về Phương sư đệ. Hắn sinh ra ở Vân Châu, căm hận nhất là yêu ma. Bây giờ trong tay hắn nắm con át chủ bài, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho mấy lão quái vật từng xâm nhập Vân Châu?

Lý Hồng Kiêu trừng mắt với hắn, tức giận nói:

- Vậy ngươi nói xem, Tiên Minh có đáp ứng không?

Tôn quản sự nói:

- Nhất định sẽ đáp ứng!

Lý Bạch Hồ ở bên cạnh nghe vậy, trong lòng thấy tò mò hành lễ nói:

- Đạo hữu có thể nói cho ta nghe thử không?

Tôn quản sự cười hì hì nói:

- Các ngươi muốn xem, chuyện lần này ầm ĩ lớn tới mức nào? Thủ tọa Động Minh đường lại là sứ giả Hắc Ám, kiếp nạn lớn cũng suýt nữa hạ xuống nhân gian. Tiên Minh cũng cần nhanh chóng tìm ra người gánh tội. Còn ai thích hợp hơn Yêu Vực?

Nghe hắn nói vậy, Lý Bạch Hồ cùng Lý Hồng Kiêu đều ngẩn ra.

Ads
';
Advertisement