“Tổng giám Lý, thật ra tôi tới đây là để làm thủ tục xin thôi việc.” Chung Hi bất đắc dĩ nói.
Cô rất muốn được tiếp tục làm việc ở đây để hoàn thành giấc mộng còn dang dở của mình, thế nhưng…
Lý San Nhi xoay vô-lăng một vòng, đưa cho Chung Hi một tấm danh thiếp: “Thật ra thời gian cô ở MON cũng đã học hỏi được khá nhiều thứ. Với năng lực của cô cũng đã đủ để trở thành một nhà thiết kế độc lập rồi, không cần thiết phải tốn thời gian bám trụ ở nơi tạp nham như thế này.”
Mắt Chung Hi loé lên tia sáng, nhận lấy tấm danh thiếp đó.
Jimmy, nhà đại diện trang sức.
“Cô liên hệ với anh ấy đi, anh ấy sẽ có cách giúp cô đạt được thành công.” Lý San Nhi lái xe vào bãi đỗ xe.
Chung Hi dè dặt hỏi một câu: “Tổng giám Lý, tại sao cô lại giúp đỡ tôi?
Lý San Nhi tắt máy, quay sang nhìn thẳng vào Chung Hi, dần nghiêng người về phía cô: “Cô vẫn chưa nghe mấy lời đồn thổi về tôi sao? Ngoài việc đam mê tham gia mấy bữa tiệc rượu nhậu nhẹt ra, tôi còn rất thích qua lại với con gái.”
Cô ta cố tình nói một cách mập mờ, khi thấy Chung Hi ngây người mới cười lớn, bước xuống xe.
Chung Hi sửng sốt một lúc lâu mới suy nghĩ được ý của cô ta.
Chắc không phải đâu nhỉ!
Rất nhanh sau đó, tin tức Chung Hi thôi việc đã truyền ra.
Khi rời khỏi công ty, Lưu Viên Viên và Lâm Khải còn đến để tiễn cô, Lâm Viên Viên cứ khóc thút thít như con mèo nhỏ vậy: “Chung Hi, tôi không muốn rời xa cô, cô đừng đi có được không? Sau này ở công ty không có cô bên cạnh, tôi rất không có cảm giác an toàn.”
Chung Hi nhìn cái đuôi cứ dính chặt lấy mình, rồi lại nhìn sang Lâm Khải, mỉm cười nói: “Chẳng phải bây giờ bên cạnh cô đã có một thiên thần bảo vệ rồi sao?”
Lưu Viên Viên ngẩn người nghĩ một lúc, sau đó khuôn mặt đỏ lên.
Lâm Khải nghe thấy thế vội nói: “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
“Anh nói linh tinh cái gì đấy! Ai cần anh chăm sóc chứ!” Lưu Viên Viên bĩu môi cãi lại, vội lau nước mắt rồi hỏi: “Vậy sau này cô định thế nào?”
Cô ta cũng tình cờ nghe được Chung Hi đang phải trả rất nhiều khoản nợ.
Nếu như mất đi công việc này, e rằng cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn.
Chung Hi lắc đầu trả lời: “Để tính sau đi.”
Vào làm ở Bạc Thị?
Nói đùa gì vậy!
Cô có thể chấp nhận thỏa hiệp vì Lục Bắc, nhưng sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn như chui vào hang cọp. Lúc nãy khi nghe Lý San Nhi nói về định hướng trở thành một nhà thiết kế tự do, cô cũng muốn thử xem.
Không biết người đàn ông kia có chịu tha cho cô hay không.
“À phải rồi, Chung Hi, cô đã nghe nói về chuyện của thầy Vân Tích và Hà Hiểu chưa?” Lưu Viên Viên đột nhiên thấp giọng, ghé sát người nói: “Mọi người trong công ty đang đồn thật ra hai người bọn họ là…”
Lưu Viên Viên nhỏ giọng kể hết những chuyện mà mình nắm được.
Chung Hi càng nghe càng thấy sởn gai ốc.
Vào cái ngày Vân Tích ngã gãy chân, ngay tối hôm đó Hà Hiểu cũng uống thuốc tự sát. May là được hàng xóm phát hiện sớm và cứu chữa kịp thời, nhưng dây thanh đới của cô ta lại bị tổn thương nghiêm trọng nên không thể nói chuyện được.
Buổi tối hôm trước đó, hai người họ đã cùng nhau rời khỏi Vân Thành.
Không ai biết được lý do cụ thể là gì.
“Cô có thấy chuyện này rất kỳ lạ không? Thầy Vân Tích dám từ bỏ mọi danh tiếng và lợi ích trong giới trang sức để đưa Hà Hiểu cao chạy xa bay, không giống với chuyện thấy ấy có thể làm được.”
Quả thật là không giống.
Hơn nữa còn đi vội vàng như vậy, rất có khả năng là bị ai đó uy hiếp.
Trong đầu Chung Hi đột nhiên nghĩ tới một trường hợp, cô vội nói: “Tôi có chút chuyện phải đi trước đây.”
Cô bắt taxi đi thẳng tới Bạc Thị, giờ này chắc hẳn Bạc Lương Thần vẫn đang ở công ty, thế nhưng lần này Chung Hi không đi thẳng vào.
Cô không muốn lại gặp phải tình huống dở khóc dở cười như lần trước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất