Nhưng những điều xảy ra trong khoảng thời gian này, khiến Bạc Lương Thần thực sự không đặt đứa con trong bụng của Ôn Nguyễn Nhi ở trong lòng.
Ôn Nguyễn Nhi vẫn giống như bình thường, nhận chụp ảnh quảng cáo, còn đi giày cao gót, trang điểm, lần một lần hai thì Bạc Lương Thần còn có thể tiếp nhận được.
Thế nhưng lần nào cũng…
Ánh mắt của anh liếc nhìn bóng người ở trong nhà ăn kia, trong ánh mắt mang theo chút cảm xúc.
Ôn Nguyễn Nhi cũng theo ánh mắt của anh nhìn sang, ghen tị cắn răng.
Sáng sớm cô ta đã mặc như vậy, nhưng Bạc Lương Thần cũng không thèm nhìn, không phải cô ta đã tốn công vô ích rồi sao?
Nhìn dáng vẻ Chung Hi đang ăn bánh bao, Ôn Nguyễn Nhi cũng đi qua, ra lệnh chị Trương rất mất lịch sự: “Lấy cho tôi một cái bánh bao.”
Dáng vẻ kiêu ngạo của cô ta giống như cô ta mới là nữ chủ nhân của căn nhà này vậy.
Bạc Lương Thần khẽ nhíu mày.
Chị Trương dịu dàng mỉm cười nói: “Được.”
Lúc này người đàn ông mới rút ghế ra ngồi xuống, nói với Chung Hi: “Ngày hôm nay em phải đi đến MON để xử lý thủ tục, đã sắp xếp xong xuôi.”
Chung Hi không thèm để ý đến anh, đặt chén đũa xuống, mỉm cười chào hỏi chị Trương, sau đó lại không quên khen ngợi tài nấu nướng của chị Trương một lần, còn làm nũng nói: “Chị Trương, buổi tối tôi muốn ăn thịt kho tàu, có được không?”
Chị Trương mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là được.”
“Cảm ơn chị! Vậy thì tôi đi trước nhé.” Chung Hi vẫy tay một cái, đổi giày rồi rời đi.
Thoáng nhìn cuộc trò chuyện giữa hai người, ánh mắt của Bạc Lương Thần dần dần trở nên dịu dàng.
Nhưng Ôn Nguyễn Nhi đang ăn bánh bao thì cả bụng tràn đầy tức giận, không thể nuốt xuống một miếng nào, nôn ra hết trên bàn ăn: “Thật khó ăn, cũng chỉ có loại người như Chung Hi này mới có thể cảm thấy ăn ngon được.”
Cô ta muốn khiến Bạc Lương Thần phải hiểu, cô ta mới là thiên kim tiểu thư hàng thật.
Chung Hi đã không xứng đáng trở thành đối thủ của cô ta.
Nếu như Bạc Lương Thần vẫn lựa chọn qua lại với Chung Hi như trước, đó chính là tự hạ thấp giá trị bản thân.
Ôn Nguyễn Nhi lau miệng, chọn mấy miếng thức ăn ở trên bàn, vẫn khó ăn như trước, cô ta ném đôi đũa đi, xị mặt nổi giận.
“Ôn tiểu thư thích ăn món gì? Tôi sẽ nấu cho cô ăn.” Chị Trương đi qua hỏi.
“Nấu? Tay nghề của loại người như cô thì cũng xứng nấu cơm cho tôi? Lương Thần, đuổi chị ta đi đi, buổi tối em gọi cha đưa mấy đầu bếp qua đây, đảm bảo tất cả đồ ăn đều ngon.”
Chị Trương hơi xấu hổ, không lên tiếng.
Bạc Lương Thần đập mạnh một cái, đôi đũa rơi xuống, ngẩng đầu nhìn sang: “Đây là nhà tôi, muốn giở tính đại tiểu thư thì mời quay về nhà đi.”
“Em cũng chưa nói gì, tại sao anh lại tức giận chứ.” Ôn Nguyễn Nhi mím môi, cực kỳ tủi thân.
Chung Hi thì cũng thôi đi, sao bây giờ ngay cả một người hầu quét rác nấu ăn cũng có thể trêu tức cô ta chứ.
“Lương Thần, nếu như anh còn như vậy, em sẽ đi đến bệnh viện phá đứa bé này đi, em… em với anh mỗi người đi một đường.” Ôn Nguyễn Nhi cắn răng nói, cô ta nhớ kỹ Chung Hi thường xuyên chống đối Bạc Lương Thần như vậy.
Có lẽ sẽ có hiệu quả.
Nhưng mà ai lại biết được sắc mặt của Bạc Lương Thần càng lạnh lẽo hơn, anh lập tức đứng dậy, thay áo khoác rồi rời đi.
Ôn Nguyễn Nhi hét to về phía cửa lớn: “Lương Thần.”
Nhưng người đàn ông cũng không hề quay đầu lại mà lên xe.
Ôn Nguyễn Nhi tức giận nhìn chị Trương đang bận rộn ở trong nhà bếp chính, bước vài bước đi tới, đổ đồ ăn chưa ăn xong ở trong bát xuống dưới đất nói: “Dọn dẹp sạch sẽ, làm lại cho tôi một phần, mang đến phòng.”
“Vâng Ôn tiểu thư.” Chị Trương hơi ngạc nhiên nhưng không từ chối.
Ôn Nguyễn Nhi hừ một tiếng, thì thầm trong miệng: “Chỉ là một người hầu cũng dám leo lên trên đầu tôi.”
Chị Trương nghe tiếng bước chân đi xa, cúi người, dọn dẹp vết bẩn ở trên mặt đất, yên lặng lắc đầu một cái: “Thiếu gia, nếu như lão gia và phu nhân biết cuối cùng cậu lại lựa chọn Ôn tiểu thư, e rằng cũng sẽ không vui vẻ.”
Cô ta vẫy vẫy tay ra hiệu cho Chung Hi lên xe, giống như đã biết trước là Chung Hi sẽ tới nên đứng đây từ sớm, ôm cây đợi thỏ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất