“Lục tổng, lô hàng lần trước công ty ông giao cho Bạc thị hình như có vấn đề. Tôi thấy ông nên quản lý tốt công ty của mình trước đã, còn chuyện hợp tác thì sau này hãy bàn lại, nếu trở mặt thì mọi người đều mất mặt.”
Lục Hán Minh thở dài bất đắc dĩ.
Ông ta cúi đầu nhìn điện thoại, Lục Hán Minh cảm thấy chuyện đó không phải lý do làm Bạc Lương Thần tức giận.
Bạc Lương Thần nhanh chóng rời khỏi câu lạc bộ Minh Khê, bên ngoài, thư ký Mẫn đã chờ sẵn.
“Bạc Tổng, mặc dù không liên lạc được với Chung tiểu thư, nhưng tôi đã điều tra được vị trí cuối cùng mà tín hiệu điện thoại cầm tay của cô ấy xuất hiện.”
“Đi.”
. . .
Ánh đèn trong nhà Hà Hiểu rất u ám.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Chung Hi, người đã trói cô ta trên ghế: “Cô thả tôi ra, cô bị điên à?”
Chung Hi bình tĩnh nhìn Hà Hiểu.
“Vậy cô uống hết ly champagne này đi, nếu sau mười phút mà cô vẫn bình yên vô sự, tôi sẽ cởi trói và xin lỗi cô.”
Hà Hiểu trừng mắt nhìn Chung Hi đổ ly champagne kia vào miệng cô ta.
“Đừng… đừng mà!”
Hà Hiểu cố gắng giãy giụa nhưng vẫn nuốt vào một ít.
Chung Hi thả lỏng tay, lui về phía sau vài bước để duy trì khoảng cách an toàn với Hà Hiểu, ai biết trong ly kia là thứ gì.
Cũng may, lúc ngồi tù, cô và bạn tù đã học được mấy chiêu phòng thân từ người bạn tù Tiểu Bạch.
Nhờ vậy, cô dư sức đối phó với Hà Hiểu.
Một phần nữa là vì Hà Hiểu không biết cô đã phát hiện sự khác thường của cô ta nên không phòng bị.
Mấy giây sau, Hà Hiểu thở hổn hển, sắc mặc đỏ ửng.
Cô ta nhìn vào mắt Chung Hi rồi hạ giọng cầu xin: “Xin cô hãy thả tôi ra được không? Tôi sẽ nói cho cô biết mọi chuyện.”
“Không cần thiết.”
Chung Hi lấy điện thoại, mở đám mây ra: “Bây giờ tôi sẽ gửi những thứ trong thẻ nhớ của Vân Tích vào nhóm chat của công ty.”
Lúc nãy, cô đã tìm được thiết bị chặn tín hiệu mà Hà Hiểu lắp đặt trong nhà, hiện giờ tín hiệu đã khôi phục bình thường.
“Không!” Hà Hiểu trợn mắt.
“Tôi chỉ bỏ thuốc vào ly rượu của cô thôi, tôi không muốn làm gì cô cả!” Hà Hiểu gào lên, không ngừng giãy dụa, giống như Chung Hi mà gửi tin nhắn kia đi chính là lấy mạng cô ta.
Có điều, cô ta đã cầu xin sai người rồi, Chung Hi cũng không phải là một cô gái hiền lành.
Nếu bạn mềm lòng, người muốn hại bạn cũng không cảm kích bạn. Trái lại, bọn họ sẽ làm ra những chuyện tồi tệ hơn. Trừ phi bạn giải quyết bọn họ triệt để, nếu không bạn sẽ khổng thoát khỏi hậu họa.
“Muộn rồi.” Chung Hi vui vẻ nhấn nút gửi tài liệu.
Ngay sau đó, cánh cửa bị gõ vang.
Hà Hiểu lập tức kích động: “Em ở đây!”
Nhưng cô ta vừa nói được một câu đã bị Chung Hi tát một cái: “Nếu cô còn ồn ào, tôi sẽ đập nát đầu cô.”
Chung Hi cầm hồ cá thủy tinh đặt bên cạnh lên, ánh mắt của cô rất dữ tợn, chứng tỏ Chung Hi không hề nói đùa.
Khuôn mặt Hà Hiểu đau rát, cô ta cắn răng, không dám lên tiếng.
Chung Hi bước đến cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài. Cô chợt sửng sốt rồi vặn tay nắm, cánh cửa được mở ra.
Hà Hiểu tràn đầy hy vọng nhìn sang.
Chỉ thấy, đôi tay của một người đàn trực tiếp kéo Chung Hi ra ngoài, chỉ tính chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ta đã trị giá mấy trăm ngàn, chứ đừng nói đến bộ đồ vest trên người anh.
Sau đó, mười mấy vệ sĩ áo đen xông vào, bọn họ lục soát kỹ càng từng ngóc ngách trong nhà Hà Hiểu.
“Bạc Tổng, không có gì khả nghi.”
Sau đó, Bạc Lương Thần bước vào, trong suốt quá trình này, anh ta vẫn luôn nắm chặt tay Chung Hi, hoàn toàn phớt lờ sự giãy giụa của cô.
Lúc này, tác dụng của thuốc trong người Hà Hiểu phát tác.
Cô ta liên tục co giật, câu nói cuối cùng trước khi hôn mê chính là: “Chung Hi, thật sự xin lỗi.”
Khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông trở nên lạnh lẽo, anh nhìn về phía người phụ nữ bị mình nắm tay. Thoạt nhịn cô tinh thần phấn chấn, gương mặt hồng hào, còn có sức tránh thoát sự giam cầm của anh nữa chứ.
“Anh đến đây làm gì?” Chung Hi giận dữ nhìn anh rồi hỏi.
Đôi mắt Bạc Lương Thần đảo quanh, lát sau, anh mới nhỏ giọng trả lời: “Nếu không đến chỗ này, sao tôi có thể xem được một màn kịch thú vị như vậy.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất