Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Trên đầu Chung Hi đầy mồ hôi, nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Lục Bắc đã chìm vào giấc ngủ yên bình.  

 

 

“Cũng may là cô xử lý kịp thời, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của vết thương.” Y tá kiểm tra vết thương trên lưng và thắt lưng của Lục Bắc.  

 

Ngoài tổn thương dây thần kinh cột sống, anh còn bị một số vết thương ngoài da ở bên hông và sau thắt lưng, cộng thêm vết thương do hai lần phẫu thuật, nếu xúc động hoặc vận động mạnh, vết thương rất có thể sẽ bị rách và dẫn đến không thể lành lại được.  

 

Vào lúc y tá kiểm tra vết thương cho Lục Bắc, Từ Á nhìn thấy những vết sẹo xấu xí kia, sau khi bôi thuốc vào đều có màu hơi xanh.  

 

Cô ta trực tiếp cau mày, mặt mày lạnh lùng bước ra ngoài.  

 

Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho cha mình: “Lục Bắc sẽ không khỏe lại đâu, cho dù có khỏe lại thì anh ta cũng là một người vô dụng tinh thần nóng nảy, con sẽ không bao giờ đến bệnh viện nữa. Dù cho nhà họ có nhiều tiền đến mấy đi nữa thì con cũng không thèm.”  

 

“Con không muốn nửa đời sau phải phục vụ một kẻ tàn tật bị rối loạn tâm thần!”  

 

Đôi giày cao gót của Từ Á giẫm lên nền gạch trong hành lang, và giọng nói của cô ta cũng văng vẳng từ xa.  

 

Từ trong thang máy đi ra, Hàn Chỉ Mai vừa vặn nghe được mấy câu này.  

 

Mặt bà ấy lập tức trở nên lạnh lùng, bước nhanh vào phòng bệnh.  

 

Nhìn thấy Lục Bắc ngủ ngon lành trên giường còn Chung Hi đang chuẩn bị bữa sáng bên cạnh, tức giận trong lòng của Hàn Chỉ Mai cũng nguôi ngoai đi rất nhiều.  

 

Bây giờ bà ấy nhìn Chung Hi kiểu gì cũng thấy vừa mắt!  

 

Nhân lúc Lục Bắc đang ngủ, bà ấy lặng lẽ gọi Chung Hi ra ngoài.  

 

“Bác gái, có chuyện gì sao ạ?” Chung Hi lau tay.  

 

“Ôi, sau này cháu đừng làm những công việc nặng nhọc này, để cho y tá và người giúp việc làm, lát nữa y tá tới, cháu đi ra ngoài cùng bác.”  

 

“Đi đâu vậy ạ?” Chung Hi luôn cảm thấy nụ cười của Hàn Chỉ Mân quá thân thiết, quá nhiệt tình.  

 

“Đi trang điểm thật đẹp cho cháu.”  

 

Hàn Chỉ Mai nói như vậy xong, nhanh chóng bảo tài xế đến đón họ, cho dù Chung Hi có từ chối thế nào thì bà ấy cũng rất kiên trì, đưa cô đến khu thương mại sang trọng của Vân Thành, mua vài bộ quần áo rồi dẫn Chung Hi đi làm đẹp.  

 

Vừa đến cửa thẩm mỹ viện, đã gặp mấy phu nhân nhà giàu.  

 

Họ đã nghe tin Lục Bắc đua xe xảy ra tai nạn và bị nhà họ Từ hủy hôn ước.  

 

Bây giờ nhìn thấy Hàn Chỉ Mai đã thay đổi thái độ trước kia với Chung Xi, đabf nắm chặt tay cô, mối quan hệ giữa hai người dường như rất thân thiết.  

 

Ai nấy đều nở nụ cười giễu cợt.  

 

Có một bà Từ trực tiếp mở miệng, “Gần đây dường như bà Lục rất bận nhỉ, mấy lần tìm bà chơi bài đều bị bà từ chối, sao hôm nay rãnh rỗi vậy, dẫn theo…”  

 

Bà ta chần chừ một lúc, quan sát Chung Hi vài lần, “Tôi thực sự không biết nên gọi cô ấy là gì.”  

 

Mọi người lập tức che mặt cười.  

 

Bầu không khí đó làm cho con người ta rất khó chịu.  

 

Chung Hi nhíu mày, cô không có gì phải xấu hổ, cô chỉ cảm thấy những người này quá lắm chuyện.  

 

Nhưng Hàn Chỉ Mai ở bên cạnh cô, có hơi mất mặt.  

 

Chung Hi chậm rãi đứng sang bên cạnh, “Lục phu nhân, hay là cháu đợi bác trong xe nhé.”  

 

Một câu Lục phu nhân đã Hàn Chỉ Mai ở vị trí cao hơn cô, mấy người đó rất ngạc nhiên, chuyện gì đang xảy ra vậy?  

 

“Lẽ nào, bây giờ cô ta đến làm việc ở nhà bà?”  

 

Nếu là như vậy, thì cũng hợp lý.  

 

Nếu không, với tính cách của Hàn Chỉ Mai, làm sao bà ấy có thể chấp nhận Chung Hi hẹn hì với con trai mình!  

 

Bà Từ càng thêm lúng túng nói: “Ôi trời, bà Lục, sao bà không nói sớm, hại chúng tôi đều hiểu lầm, còn tưởng nhà họ Lục các người muốn nhặt một đôi giày rách mà người khác không cần nữa cơ đấy!”  

 

Các bà lớn này đều cười.  

 

Chung Hi vẫn chưa đi xa, cô nghe rất rõ những lời này.  

 

Ngón tay cô nắm chặt tay nắm cửa, rũ mắt xuống, ngồi vào trong xe.  

 

Hàn Chỉ Mai khó xử quay đầu lại nhìn cô, cảm ơn Chung Hi đã biết đạo lý quan trọng và giữ thể diện cho nhà họ Lục, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút áy náy.  

 

Nhưng suy cho cùng bà ấy cũng không nỡ vứt bỏ thể diện để phản bác lại những người đó.  

 

Bà ấy không sợ bị những người này chê cười, nhưng nhà họ Lục còn phải làm ăn ở Vân Thành, chỉ có quan hệ tốt với những người này thì việc làm ăn của Lục thị mới không quá khó khăn.  

 

Chung Hi ngồi trong xe với vẻ mặt im lặng.  

 

Điện thoại bỗng nhiên vang lên.  

 

Cô bấm vào tin nhắn, là một số chưa được lưu.  

 

“Thuốc đã được đưa đến bệnh viện, em nhớ uống.”  

 

Thuốc?  

 

Cô nhíu chặt mày, nghĩ đến thuốc để trên đầu giường khi mình tỉnh lại ở khách sạn, chẳng lẽ...  

eyJpdiI6IjlZRnJpRmhmMU90Z29WWHAwTCtUZ1E9PSIsInZhbHVlIjoiNGpITkFjXC85M2I1UGZiWE5QT1wvbmczY2pxNk55VnV3K0h0WkVyWXY3a1Bpb1I3azRvTEI1bU9vTFA0QVA2OFwvOSIsIm1hYyI6ImJjZTA1NTZkMjYwMWYwZTI0YzBiNWJkNjJjODllMDExMzUzMzhhNDM1ODE2MTY3M2I1NGU2YzY4OGI3YWY1YTIifQ==
eyJpdiI6ImdSTzlQbTNIWGYzV045aUg2TlkxcUE9PSIsInZhbHVlIjoiMml6RHc0VkQ5K3RFSTlxeFJOemNoY3RcL1NuVlBKY3BQM29PcjZPQjEra2tWRDJ3WU1IbG10M1ZNdlA3YlRXXC94ajR0MERyclNFOEhNMnFMTE5Va0lacTRcLzdCb0ZjRU00Z3VSSkY1azNxWk14YmJwNGRwaWQwRFRGUDlDMVlFeVwvM0hUMitGZkZTRjJXUFdMNEpiYjJ2UT09IiwibWFjIjoiZjE0ZDg2M2Y5MTE1ZGViMmEyYjU5MWYyNzRjNzk3ZWI2OGJjYmZmMGMwNjhlODJjZjQzYTJmZWU1ZGJlNDMyYyJ9

Ads
';
Advertisement