“Đêm qua, em đã đi đâu?” Lục Bắc thật sự quan tâm cô, sợ cô xảy ra chuyện.
Chung Hi lại im lặng, không biết nên trả lời như thế nào.
Cô cùng y tá đỡ Lục Bắc vào phòng bệnh, thấp giọng chuyển đề tài: “Ca phẫu thuật hôm qua có suôn sẻ không?”
Y tá cười nói: “Rất suôn sẻ, viện trưởng Trần và viện trưởng Lý đều nói hồi phục rất tốt, nếu không có gì bất trắc thì cuối tháng có thể xuất viện.”
Lục Bắc giống như một đứa trẻ đang đợi người ta khen ngợi, kéo tay Chung Hi, “Hửm?”
Nụ cười ấy đã trở thành tia sáng chiếu vào thế giới tăm tối của Chung Hi.
Khóe miệng cô không khỏi nhếch lên, giống như tạm thời thoát khỏi mọi chuyện đêm qua.
“Vất vả rồi.”
Lục Bắc nở nụ cười, tay chậm rãi siết chặt lại, bọc những đầu ngón tay hơi lạnh của Chung Hi vào lòng bàn tay.
Ở cửa, Từ Á đứng đờ ở đó giống như một khúc gỗ, hoàn toàn bị xem như không khí.
Cô ta nghiến răng, cố nặn ra một nụ cười: “Anh Lục Bắc, hôm nay em mang cho anh món bánh ngọt của Phúc Ký, anh nếm thử đi, em đặc biệt đi xếp hàng mua đấy, nghe nói rất ngon.”
“À, đúng rồi, nghe nói đội xe của anh cần đầu tư, bạn của cha em đang kinh doanh về phương diện này, em đã nói chuyện với ông ấy, nếu anh cần có thể gọi điện thoại trước, sau đó đợi anh xuất viện sẽ ký hợp đồng.”
Từ Á nói xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười vô cùng đắc chí.
Cô ta muốn để cho Lục Bắc và tất cả mọi người biết rằng, Chung Hi không thể nào được với cô ta.
Những tài nguyên và những mối quan hệ đó, cô ta đều có thể mang đến cho Lục Bắc.
Còn Chung Hi, chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp mà thôi, hơn nữa với quá khứ cực kỳ tồi tệ kia, cô ta lấy gì để so với mình?
Từ Á càng nghĩ càng đắc chí, trong ánh mắt lộ ra vẻ chế giễu không hề che giấu.
Lục Bắc nhíu mày, “Ai nói với cô, đội xe của tôi cần tìm đầu tư?”
“Chính là, trên tin tức đưa tin nói trải qua vụ tai nạn lần này, đội xe của anh đã không thể hoạt động được nữa, vả lại quản lý của anh đang xoay xở tiền khắp nơi đấy.”
Lục Bắc theo bản năng nhìn về phía Chung Hi.
Chung Hi im lặng, Từ Á bên kia vẫn đang nói luyên thuyên, “Hơn nữa, cha em nói việc kinh doanh của Lục thị gần đây cũng gặp phải một số trở ngại, bác Lục hẳn sẽ không rót tiền cho đội xe của anh nữa.”
Tiền.
Tất cả đều vì tiền mà ra.
Trên thực tế, khồng cần Từ Á nói, bản thân Lục Bắc cũng dự đoán được.
Thứ nhất là vì lần này anh bị thương, trong nhà đã lấy ra rất nhiều vốn lưu động, thứ hai là hiện nay đội xe đang vướng vào tai nạn đua xe, tổn hại danh tiếng, cần phải đầu tư nhiều kinh phí hơn mới có thể xoay chuyển hình tượng của đội xe.
Cộng thêm áp lực từ bên phía hiệp hội đua xe…
Tôn Lưu và những người khác chắc chắn cũng đã rất dày vò trong khoảng thời gian này.
Lục Bắc siết chặt nắm đấm, nếu như khi đó anh cẩn thận hơn một chút, có lẽ sẽ không trở thành cục diện như ngày hôm nay?
“Đây không phải là lỗi của anh.” Chung Hi giữ bàn tay đang định đập giường của Lục Bắc, “Anh đã cố gắng hết sức rồi.”
“Nhưng mà…”
Từ Á ở bên cạnh mỉm cười ân cần: “Anh Lục Bắc, anh đừng nóng nảy, chỉ cần có người chú kia của em ở đây, chắc chắn có thể giúp đỡ được anh.”
Chung Hi không nhịn được, vừa giữ Lục Bắc đề phòng anh làm tổn thương bản thân, vừa hét lên với Từ Á, “Cô đừng kích thích anh ấy nữa, cô không thấy cảm xúc của anh ấy bây rất bất ổn sao? Mời cô ra ngoài.”
“...”
Từ Á sững sờ, sau đó nhìn thấy Lục Bắc liên tục vùng vẫy như một con thú bị mắc bẫy không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Tay anh không chỉ đập vào giường mà còn vô tình làm Chung Hi bị thương.
Các y tá nghe thấy tiếng thì chạy đến, giữ Lục Bắc lại cùng với Chung Hi, tiêm thuốc an thần cho anh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất