Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

 

 Sau mới hướng về Thủy Nương Khanh gật đầu: “Gặp qua Thủy tiểu thư!”  

 

Thủy Nương Khanh âm thầm gật đầu, thanh niên này không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại biết tôn ti trật tự, ứng xử rất phù hợp…, bởi vì mặc kệ tu vi nàng cao cường đến đâu, thì tại nơi đây vẫn còn phụ mẫu và trưởng bối của nàng, theo phép hắn phải chào hỏi họ trước…  

 

Đổi lại kẻ khác không đủ ý tứ, sẽ bị khí thế của nàng cuốn lấy mà vội vàng chào hỏi nàng trước, hành động như vậy hoàn toàn không khôn ngoan…  

 

Đối với cách ứng xử của Lạc Thần, đám cao tầng của Hải Hồng Phái đương nhiên hài lòng, hướng hắn lịch sự mỉm cười nói lời cảm tạ, thực lực của Lạc Thần đã được kể lại phần nào, không ai dám xem thường hắn…  

 

Riêng mẫu thân của Thủy Mặc càng là nhiệt tình đứng dậy, bước đến kéo lấy tay Lạc Thần, hai mắt đỏ hoe, êm ái chân thành mở miệng:  

 

“Mạng của Tiểu Mặc và Phúc bá bọn người là do ngươi cứu, ngày sau ngươi chính là thân nhân của Hải Hồng Phái chúng ta, nếu không chê có thể gọi ta một tiếng dì Hoa…”  

 

Lạc Thần nhìn nàng, trong lòng xuất hiện cảm giác kỳ lạ, hắn cảm nhận được người phụ nữ này thật tâm xem mình là người nhà mà không phải khách khí cho có…  

 

Xem ra nàng quả thật rất yêu thương Thủy Mặc, vì mình cứu hắn nên được đối xử chân thành…  

 

Âm thầm cảm thán một tiếng, đè xuống mong muốn tìm về mẫu thân…  

 

“Tiểu tử ra mắt dì Hoa!” Lạc Thần mỉm cười gật đầu, bổng nhiên từ trên tay móc ra một bình ngọc, nhét vào tay nàng nói:  

 

“Đây là chút lòng hiếu kính của tiểu tử với trưởng bối, dì nếu từ chối chính là không xem tiểu tử là người nhà!”  

 

Dì Hoa nâng lên bình ngọc, bên trong là một viên đan dược màu hồng phấn, trơn bóng mê người…  

 

Thân thể nàng rung rẩy, khó tin nhìn hắn…  

 

“Đây là Dưỡng Nhan Đan, dì Hoa khi còn trẻ nhất định là một vị tuyệt đại giai nhân, tiểu tử hy vọng thời gian quay trở lại…” Lạc Thần chân thành nói…  

 

“Tốt…tốt…hài tử tốt, dì Hoa tiếp nhận tâm ý của ngươi…ngày sau Hải Hồng Phái chính là nhà ngươi, ai dám khi dễ ngươi Dì Hoa ra tay đánh hắn…” Dì Hoa mừng rỡ, cười híp mắt nhìn hắn…  

 

Đám người một mặt mộng bức nhìn cảnh tượng này, ngay cả Thủy Mặc quỳ gối một bên cũng khóc không ra nước mắt…  

 

Mẫu thân a, ngươi có quan tâm đến ta hay không…  

 

Bất quá đối với độ hào phóng của Lạc Thần, đám người âm thầm kính nể…  

 

Thủy Nương Khanh nhìn mẫu thân như tiểu cô nương, khóe môi màu tím mê người co giật, hướng Phúc bá mở miệng:  

 

“Phúc trưởng lão, ngươi mang Lạc Thần công tử đi nghỉ ngơi cho tốt, vượt biển thời gian qua chắc cũng mệt rồi…”  

 

“Nha đầu này hấp tấp như vậy làm gì? Tiểu Thần cũng không phải người ngoài!” Dì Hoa không hài lòng hừ một tiếng…  

 

Thủy Nương Khanh bất đắc dĩ, tại Hải Hồng Phái nàng chỉ ngại duy nhất mẫu thân…  

 

Lạc Thần thấy tình cảnh này, trong lòng dở khóc dở cười, nhìn Dì Hoa nói:  

 

“Tiểu tử quả thật có chút mệt mỏi, xin phép dì cáo lui trước!”  

 

Tiếp theo là chuyện nội bộ của Hải Hồng Phái, hắn thật sự không tiện ở lại…  

 

“Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đến bồi Dì Hoa nói chuyện!” Dì Hoa gật gật đầu…  

 

Đám cao tầng Hải Hồng Phái hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ xem ra sau này phải kết thân với vị Lạc Thần công tử này một chút a…  

 

Ngay cả phụ thân là Phái Chủ của Thủy Mặc vốn một mặt luôn nghiêm chỉnh cũng không nhịn được lắc đầu ngao ngán…  

 

“Công tử mời!” Phúc bá đứng dậy đưa tay…  

 

Lạc Thần gật đầu, hướng đám người một lần nửa chắp tay cáo từ…  

 

Không quên truyền âm cho Thủy Mặc:  

 

“Nam nhân mà, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, đừng nản chí! Tỷ tỷ ngươi làm mọi chuyện đều muốn tốt cho ngươi…”  

 

Thủy Mặc gật mạnh đầu, …  

 

…  

 

Đến một đình viện xa hoa, Lạc Thần thả mình nằm trên giường nệm, Phúc bá đã sớm cáo lui…  

 

“Tiểu tử Thủy Mặc mặc dù có tội, nhưng vận chuyển được lượng hàng hóa lớn trở về, hình phạt chắc cũng không quá nặng…”  

 

“Thủy Nương Khanh này rõ ràng có ý bồi dưỡng đệ đệ trở thành Phái Chủ đời tiếp theo nên mới nghiêm khắc với hắn như thế!”  

 

Trong đầu Lạc Thần xuất hiện suy nghĩ như vậy…  

 

Hắn từ trong mắt Thủy Nương Khanh thấy được một tia cưng chiều đối với Thủy Mặc, dù nàng đã che dấu rất tốt…  

eyJpdiI6ImlsNnhIYlk5TVwvZWdvS0c0WFdmNnBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFZR1wvSDU3VUNERDlzRU9mZ3V0bkFJa1VtTThXT3Z0cm5DZnMzQjk5QVJsdUxFejJVZmdVYzB4QUNJRFwvVWxQSSIsIm1hYyI6IjIyMmE4ZTE1NGI2MDk5NDI4YmIxZjAyMmYwZDdlY2Q5OWM5MDdkNGVhMjI2Mjc3YWNmZTdkMWEzMzhmMzNjMmEifQ==
eyJpdiI6IlNuRDBXUTZaalVFWDNocHB5M3ZtREE9PSIsInZhbHVlIjoiYklPTTFwcFdpZlIxOXM4SHYrMGc4a2FteEVVV1BoT3VhY2w5NUorSkN3ZU9Rc3NVZXFXYVNQdXI2bjdBZGk1ZHZjQlB4SW1tVkEwTUlnTHJFT25ybGlCR2pJM0FVYXMzd1IrT1R5bE1zUml3SEF5b0dlXC83aUxSSnRGdUtsbHRMelN6NUE1dDlMKytKM1BxcWp1ZjRGT295b01CbTBzWlJXWklSUkFsSFZERXVOTmFtaHBmRENJN0E4Wjd0ZmU1YUNLUEhYZzJcL2dEUFRUVGM2bW5UUU5FWnk1ZDRkY0R5VzhDMHdOcll0dTQ3ZXAxTFREYmJXTDF3YkJOcGRUdktlQXpSakxkRktTYmFJQ1Z4aTNUcDIyQT09IiwibWFjIjoiMzc3ZWQ0YTBhMzMwYzhkNThhY2MwNGJjOGUwOGQwNTFmM2IzOGE3NDNiN2E0NGYxZDVkOGMxZDg3ZTRiNmZhNCJ9

“Kim Nhi, Niết Bàn Linh Thủy của Thủy Nương Khanh lợi hại không?” Rốt cuộc, Lạc Thần đi thẳng vào vấn đề chính… 

Ads
';
Advertisement