Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

Lam Dung đang nói thì điện thoại kết nối. Anh kinh ngạc nhìn thoáng qua Thanh Tâm, đang muốn nói chuyện thì bên kia lên tiếng: “A lô…” Thanh Tâm ngơ ngác nhìn về phía di động, trong đêm tối cô nghe rất rõ, đó không phải là giọng của anh. Cô chưa từng gặp qua ba của Đàm Tùng, nhưng không thể không biết giọng của ông ấy, chỉ sợ cả đời này cũng không bao giờ quên được. Thấy sắc mặt cô không đúng lắm, Lam Dung không biết là ở bên kia ai bắt máy, nhất thời anh không biết nói gì. Đàm Kính chờ một lúc nhưng thấy không ai lên tiếng, ông đoán có thể là Thanh Tâm, liền nói: “Là cô đúng không, Thanh Tâm? Tôi xin lỗi nhưng Đàm Tùng chưa tỉnh lại. Nhưng cô yên tâm, bây giờ nó rất tốt, không sao. Vợ sắp cưới của nó sắp đến rồi, con bé sẽ chăm sóc cho Đàm Tùng thật tốt, cô không cần phải lo lắng nữa. Nếu không còn chuyện gì khác nữa thì tôi cúp máy.” Dứt lời điện thoại cúp máy ngay. Cách nói chuyện của ông vẫn giống như lần trước, quy tắc và kỷ luật, không có một chút cảm xúc nào. Lam Dung nhìn thấy Thanh Tâm thế này, anh thật sự rất lo lắng. Anh biết người đàn ông đó là ai rồi. Anh nắm tay cô lại: “Thanh Tâm…” Thanh Tâm ngước mặt nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Lam Dung, chúng ta trở lại sân bay thôi.” Cô bình tĩnh nói: “Không phải ba anh ấy nói anh ấy không sao rồi sao? Nếu không sao rồi thì chúng ta không cần đến nữa.” “Nhưng…” “Chúng ta đi thôi.” Thanh Tâm cắt ngang lời, thật sự xoay người rời đi. Lam Dung nhìn cô một cách kỳ lạ, nhưng không còn cách nào khác chỉ có thể đi theo. Lúc này đã khuya rồi, không còn chuyến bay nào trở về thành phố nữa, trễ nhất cũng là sáu giờ sáng. Lam Dung nghĩ nghĩ vẫn là nên đến khách sạn nghỉ ngơi, buổi sáng hẵng trở về. Cô gật đầu đồng ý. Lúc đến khách sạn gần sân bay, Lam Dung cầm thẻ phòng đứng trước cửa nói: “Anh ở bên cạnh, có chuyện gì thì nói anh biết.” Thanh Tâm gật đầu, Lam Dung lại nói tiếp: “Thanh Tâm, em hãy suy nghĩ lại đi. Nếu em muốn gặp Đàm Tùng, sáng mai anh sẽ nghĩ cách. Nếu như không được nữa thì chờ Đàm Tùng tỉnh dậy, anh ta sẽ gọi cho em mà.” Đột nhiên anh thấy đề nghị ở lại khách sạn của mình hơi ngu ngốc, như thế càng làm cô ngây ngốc ở trong phòng một mình. Lúc anh đang do dự thì Thanh Tâm đã mở cửa: “Anh yên tâm, em không sao. Anh đi nghỉ ngơi đi, chờ sáng mai em trở về là tốt rồi.” “Được, em hãy ngủ một giấc, đừng nghĩ ngợi nhiều quá.” Hai người chúc ngủ ngon với nhau rồi đóng cửa lại. Chờ đến khi đóng cửa lại, Thanh Tâm mệt mỏi ngồi xổm xuống, ôm đầu gối lại, đầu óc trống rỗng. Qua thật lâu cô mới bỗng sực nhớ đến quên sạc điện thoại. Vừa rồi Lam Dung nói nếu như anh tỉnh lại rất có thể sẽ gọi cho cô. Quả nhiên vừa mới khởi động điện thoại, có một tin nhắn hiện lên. Đó là một số lạ, nhưng khi đọc tin nhắn thân thể cô run rẩy lên, hốc mắt đẫm ướt. Là của anh. “Em yêu, anh rất khỏe, em đừng lo lắng. Em phải nhớ lời anh dặn, cho dù người khác nói gì, em nhất định phải tin tưởng anh. Hãy chăm sóc mình thật tốt, rất nhanh anh sẽ trở về, chờ anh.” Cô đọc đi đọc lại tin nhắn trên màn hình mới tìm lại được cảm giác bình an, chỉ cần anh không sao là tốt rồi. Cô lau khô nước mắt, lên giường cuộn chặt người lại ngủ một giấc thật thoải mái cho đến khi Lam Dung gọi cô dậy. Câu đầu tiên khi gọi qua cánh cửa anh đã hỏi: “Thanh Tâm, em quyết định chưa? Trở về thành phố hay sẽ ở lại gặp anh ta?” Cô mơ màng đau đầu suy nghĩ một hồi, chắc chắn với quyết định của mình, cô trả lời: “Trở về…” Lời vừa nói chính cô cũng giật mình, giọng nói thều thào, Lam Dung cũng cảm thấy kỳ lạ: “Thanh Tâm, em sao vậy?” Thanh Tâm nuốt nước miếng, nén lại cổ họng đau: “Không sao, em chỉ đau đầu một chút…” Giọng nói thật sự rất khó nghe, Lam Dung vội nói: “Em mở cửa ra đi.” Thanh Tâm ừ một tiếng, chịu đựng cơn choáng váng, lảo đảo đi tới cửa. Lam Dung đứng trước cửa nhìn cô thế nào vẫn thấy không đúng. Hai má đều ửng hồng, anh nhăn mày không suy nghĩ sờ sờ trán cô. Vừa mới đụng vào da thịt, sắc mặt anh thay đổi: “Sao nóng như vậy?” Anh nhìn quần áo trên người cô: “Tối hôm qua em cứ như vậy mà ngủ? Cũng không đắp chăn?” Cô vẫn đang mặc quần áo của ngày hôm qua, ngay cả áo khoác cũng chưa cởi. Ngủ như vậy trong trời lạnh thế này không bị bệnh mới lạ. Lam Dung rất muốn mắng cô nhưng lại không nỡ, chỉ kéo cô đi vào phòng, ấn cô ngồi xuống giường: “Em nằm nghỉ một lát, để anh đi mua thuốc.” Chợt anh khựng người lại, quay đầu nói: “Không được, vẫn là nên đi bệnh viện.” Toàn bộ quá trình Thanh Tâm không có ý kiến, ngoan ngoãn làm theo lời anh, đúng thật là cô thấy cơ thể mình như sắp ngã quỵ đến nơi. Trong phòng bệnh viện, Đàm Tùng dựa vào đầu giường, tay bị thương được gác lên thành, ngoại trừ vết thương cũ ra thì còn lại đều ổn. Một tay khác anh cầm tấm ảnh chụp đúng lúc Lam Dung nắm tay Thanh Tâm ra khỏi khách sạn. Lam Dung ở trên đỉnh đầu cô nói cái gì đó, để tiện nói chuyện với chiều cao của anh ta, Thanh Tâm hơi ngửa đầu lên, thoạt nhìn qua rất thân mật, có cảm giác như hai người đang hôn môi lẫn nhau. Ánh mắt phẳng lặng của anh vẫn như cũ, không nhìn ra là cảm xúc gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Không thể không nói góc độ của bức ảnh này rất chuẩn, có thể thấy được cô gái của anh rất xinh đẹp, ở một bên mặt còn đỏ hồng lên, giống như là đang xấu hổ. “Đây chính là người phụ nữ con đã chọn? Trước mặt thì nói yêu con, nhưng sau lưng lại lại làm chuyện xấu với người đàn ông khác.” Đàm Kính ngồi ở sô pha, đôi tay chống trượng nhìn Đàm Tùng không nói chuyện, nhịn không được hừ lạnh: “Con chính là vì loại phụ nữ này mà từ chối đính hôn với Mạnh Du?” Đàm Tùng đặt bức ảnh xuống, nhìn ông một cái, khóe môi cười: “Ảnh chụp không tồi, nhưng đã ba năm rồi mà ba vẫn không đổi cách cũ, ba cảm thấy con sẽ mắc bẫy lại một lần nữa hay sao?” Ông tức giận đập mạnh trượng xuống: “Nếu như cô ta không phải ngựa quen đường cũ, ba sẽ dùng cách này sao? Trước sau gì cô ta với Lam Dung đều không rõ mối quan hệ, con cũng biết cơ mà.” Đàm Tùng rũ mắt xuống nhìn qua bức ảnh. Đàm Kính biết anh đã có chút dao động. Ba năm trước ông thành công uy hiếp bọn chúng ly hôn cũng là cách này, ông tin bây giờ vẫn thành công. Mà Thanh Tâm nửa tháng nữa cũng đã kết hôn với Mạnh An, chắc chắn Đàm Tùng đã không còn khả năng nào nữa. “Con trai, con cũng đừng trách ba, tất cả mọi chuyện ba làm đều là vì con. Trong nửa tháng này con hãy tịnh dưỡng cho tốt, rồi ba sẽ cho con ra ngoài. Mà mấy ngày này Mạnh Du sẽ là người chăm sóc con, thuận tiện tăng thêm tình cảm, con bé được hơn cô gái con chọn rất nhiều.” Đàm Tùng không nói gì, Đàm Kính coi như là đã đồng ý, ông rời khỏi phòng bệnh. Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình Đàm Tùng, anh mới cầm lấy bức ảnh kia nhìn lại một lần nữa. Anh trở nên căng thẳng. Anh cố gắng không suy nghĩ lung tung, anh nghĩ đến khi cô nhìn thấy bức ảnh của anh và Mạnh Du, có phải cảm giác cũng giống như anh bây giờ. Anh rất muốn tin tưởng cô, nhưng lại không thể ngăn được chính mình ghen. Ghen? Đàm Tùng nhăn chặt mày, đúng là cô gái không nghe lời, chờ đến khi anh khỏi bệnh đi sẽ cho cô biết tay, để xem cô có còn dám để người đàn ông khác ôm ấp nữa không. Lúc Thịnh đi vào, trên giường vẫn còn những tấm ảnh chưa thu dọn, Đàm Tùng đang ngồi trên sô pha. Chân gác lên bàn trà, nhìn trông rất thoải mái nhưng sắc mặt khó coi cực kỳ, môi mỏng mím chặt. Ngay cả Thịnh đi vào cũng không thấy, không biết là đang tập trung suy nghĩ cái gì. Thịnh ho lên một tiếng, Đàm Tùng mới quay đầu lại nói: “Giúp tôi châm điếu thuốc.” Thịnh thở dài, đi đến châm thuốc, nhịn không được nói một câu: “Có thể hút sao?” Đàm Tùng không mở miệng, ngậm điếu thuốc trong miệng, Thịnh chỉ có thể bật lửa. Hút hai hơi, hình như là mạnh quá, anh ho khù khụ mấy lần. Thịnh nhìn thế này liền lên tiếng, nếu không cậu ta sẽ nghẹn chết mất: “Mới vừa rồi Lam Dung đưa Thanh Tâm đi bệnh viện, tôi cho người hỏi rồi, là sốt, ở bệnh viện truyền nước là ổn thôi.” Ngón tay kẹp thuốc căng lại, sốt? Cho nên cô mới tùy ý để Lam Dung nắm tay, mặt cô mới đỏ như vậy? Đàm Tùng chưa bao giờ thấy bất lực như vậy, nếu có thể anh ước gì mình là Lam Dung bây giờ. Anh đã ba mươi rồi, không còn cái gì háo thắng của tuổi trẻ nữa, chỉ muốn một cuộc sống ổn định. Nếu như ở lại thành phố, không dựa vào Đàm Kính, anh cũng có thể tự tạo lập sự nghiệp riêng của mình và cùng cô sống nốt cuộc đời còn lại. Nhưng hiện tại anh không thể vì cảm xúc nhất thời mà hành động lung tung được, điều đó sẽ gây nguy hiểm cho cô. Anh càng quan tâm đến Thanh Tâm, thì Đàm Kính sẽ không bỏ qua cho cô. Cái anh muốn là cho cô một cuộc sống hạnh phúc không âu không lo, một cuộc sống bình thường. Anh phải nhẫn nại, chỉ là thời gian thôi mà, rồi có một ngày anh và cô sẽ quang minh chính đại ở bên nhau công khai. Thịnh nhìn anh ủ rũ, anh nghĩ mình cần phải giải thích một chút: “Cậu cũng đừng trách tôi, nếu tôi không nói ra thì ba cậu cũng nghĩ cách để Thanh Tâm đến thủ đô, tôi sợ là khi đó tình huống sẽ càng tệ hơn.” Đàm Tùng ừ một tiếng: “Tôi hiểu mà.” Thịnh nói tiếp: “Tôi suy nghĩ cho cậu nên còn gửi cái tin nhắn đó cho cô ấy.” Nghĩ đến cái tin nhắn đó, anh liền cảm thấy buồn nôn, em yêu? Ai có thể nghĩ đến tên Đàm Tùng mặt lạnh này khi yêu vào lại buồn nôn như thế chứ? “Tôi hiểu mà, cậu giúp tôi liên lạc với Lam Dung, bảo anh ta chăm sóc Thanh Tâm giúp tôi, chờ cô ấy khỏe lên một chút thì trở về thành phố đi, không cần phải ở lại đây.” “Ừ.” Thịnh đồng ý ngay. Nhìn bộ dạng đầy mất mát của Đàm Tùng, Thịnh cũng khó nói thành lời. Với sự giam lỏng này anh cũng không còn cách nào khác. Đàm Tùng bị tịch thu điện thoại, thậm chí còn không cho ai vào thăm, ngăn chặn với liên lạc bên ngoài. Nhưng ông ấy lại đặc ân cho anh đi vào thăm, có lẽ là vì sợ Đàm Tùng sinh ra phản kháng quá mức. Không thể không nói có đôi khi ba Đàm Tùng rất tàn nhẫn. Tuy rằng bọn người hôm qua không phải là do Đàm Kính sắp xếp nhưng cũng coi như là tương kế tựu kế. Khi xe chạy tới, Đàm Tùng kịp thời né tránh, bên cạnh cũng có vệ sĩ cho nên rất nhanh khống chế được tình hình. Nhưng vốn dĩ Đàm Tùng vẫn bị thương cho nên vào bệnh viện kiểm tra luôn một thể. Mà khi vào bệnh viện, Đàm Kình tịch thu hết tất cả phương thức liên lạc. Điều này có thể nói là đang bảo vệ anh, còn thuận lợi giam lỏng Đàm Tùng đến ngày đính hôn. Quả là một việc lợi đôi đường. Nhưng Thịnh vẫn cảm thấy Đàm Kính quá gấp, rất có thể là ông ấy nghĩ sau khi Đàm Tùng hoàn toàn nắm giữ quyền tập đoàn thì ông ấy sẽ đi tự thú, đem những chuyện có liên quan đến những người khác nói ra để chấm dứt thời kỳ này.

Ads
';
Advertisement