Tình Thủy tức giận đến run bả vai, hai mắt trừng trừng: “Cô như thế mà đòi làm trợ lý cho tôi, ngay bây giờ lập tức rời khỏi công ty cho tôi.” Thanh Tâm cười nhạo, đứng dậy từ trên cao liếc nhìn xuống: “Xin lỗi, chức vị này là do chủ tịch phân công, bà là giám đốc không có quyền hạn đó. Huống chi công ty này không có một phần của bà, bà có tin chỉ cần tôi muốn có thể làm bà lập tức rời khỏi công ty không?” “Thanh Tâm…” Bà bất chấp đây là công ty, hét lên một tiếng: “Tôi biết cô còn giận về cái chết của mẹ cô, nhưng cô cho rằng chỉ bằng cô có thể đuổi tôi ra khỏi công ty sao? Cô quá ngây thơ rồi.” Nghe bà ta nhắc đến mẹ, ánh mắt Thanh Tâm càng thêm lạnh lùng: “Vậy sao? Vậy bà hãy rửa mắt mà xem tôi có khả năng đó không?” Hai người trừng qua trừng lại, không ai nhường ai. Một lát sau, bỗng nhiên Thanh Tâm bật cười: “Đúng rồi dạo này bà rất chăm chỉ đến công ty, có phải lâu rồi chưa hỏi thăm qua con gái bà đúng không? Cũng lâu rồi bà không về nhà, chỉ sợ đứa con gái ngoan của bà sắp thành kẻ ăn chơi rồi, đêm qua còn không về nhà, trên cổ còn có dấu hôn nữa đó.” Thanh Tâm không biết ông ấy có chú ý tới vết hôn trên cổ không, nhưng lúc liếc mắt nhìn qua cô đã thấy một dấu vết đỏ. Tình Thủy nghe được lời này sắc mặt trắng bệch, nghĩ đến mình và con gái vẫn còn có mâu thuẫn, do Lam Dung bắt Thanh Ly đi mà bà chỉ trơ mắt đứng nhìn cho nên đến bây giờ mối quan hệ của hai người là chiến tranh lạnh. Chẳng lẽ Thanh Ly đã yêu người khác rồi sao? Trong lúc đang suy nghĩ, Thanh Tâm đã xoay người rời khỏi phòng họp. Thanh Tâm trở về chỗ được trợ lý sắp xếp, cô ngồi xuống ghế mà mặt đầy thỏa mãn, cô đang nghĩ chiến lược sau này theo dõi Tình Thủy thì Đàm Tùng gọi điện đến. Vừa mới bắt máy, cô đã nghe giọng anh trêu chọc: “Nghe nói em đến công ty, còn gây ra náo loạn buổi họp?” Thanh Tâm ngẩn ra, không ngờ người của anh lại nhanh đến thế, cô có hơi tức giận vì không có bí mật nào của cô mà anh không biết: “Sao anh biết em náo loạn cuộc họp?” Đàm Tùng thoải mái nói: “Muốn biết không? Vậy thì kêu anh một tiếng là chồng đi.” Thanh Tâm im lặng không nói lời nào. “Nghe lời, gọi anh là chồng đi, anh nói cho em nghe.” Cô từ chối: “Em không cần, anh không nói thì thôi, em cũng không tò mò.” Đàm Tùng thở dài: “Không biết là ai đó uống rượu say không ngừng kêu anh là chồng, lúc ấy rất ngoan.” “Là ai giăng sẵn âm mưu chứ?” “Nếu em không muốn nói thì thôi, anh tắt máy đây.” Đàm Tùng nói giống như là anh sẽ tắt máy thật, cô sốt ruột: “Sao anh lại thế này chứ?” Đàm Tùng không dao động: “Vậy em có muốn gọi hay không?” Đối với sự uy hiếp của anh, anh miễn cưỡng nói: “Chồng…” Đàm Tùng cười khẽ: “Nhỏ quá, anh không nghe rõ.” Thanh Tâm nắm chặt điện thoại nghiến răng: “Chồng chồng chồng chồng, nghe chưa?” Đàm Tùng bật cười: “Vợ ngoan.” Thanh Tâm mặt hơi đỏ nói: “Vậy anh nói đi.” “Vợ của anh thông minh như vậy còn không đoán ra được sao, tất nhiên một trong những cổ đông hôm nay có người của anh.” Cô suy nghĩ do dự nói: “Không phải là cái người nói đỡ cho em đấy chứ?” Cô nhớ lại người đó hình như là cổ đông lớn thứ hai của công ty, nhưng khi Đàm Tùng nói ra lại làm cô kinh ngạc hơn: “Phải nói là anh ta đại diện anh đi họp cổ đông.” Thanh Tâm ngây ngẩn, cô hoài nghi: “Ý của anh là anh chính là vị cổ đông lớn thứ hai đó?” Đàm Tùng ừ một tiếng: “Sao nào? Không tin? Kinh ngạc đến như thế sao?” Đương nhiên rất kinh ngạc rồi, Thanh Tâm cau mày: “Chuyện là như thế nào vậy, sao anh có thể là cổ đông lớn thứ hai được?” Vốn dĩ cô cho rằng anh làm vậy là vì cô, nhưng hình như là lầm rồi, anh chỉ nói: “Đừng nghĩ nhiều, đã là chuyện của mấy năm trước, khi đó anh còn chưa quen biết em.” Thanh Tâm thất vọng ừ một tiếng, sau đó nghĩ tới cái gì đó: “Nói như vậy nhiều năm trước anh đã chú ý đến công ty của nhà em?” “Em không cần phải nói thẳng ra như thế.” Đàm Tùng bất đắc dĩ nói, đôi khi ngốc nghếch sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Đúng là khi đó anh có ý đồ. Trước giờ anh là người có dã tâm, nếu có thể anh sẽ thu mua công ty của nhà Thanh Tâm. Mà Thanh Tâm cũng hiểu rõ nếu anh đã trở thành cổ đông lớn thứ hai thì vấn đề thu mua chỉ là thời gian, nhưng cuối cùng vẫn chưa hành động chắc là vì cô. Cũng không nên so đo làm gì. Cô chỉ hỏi: “Vậy hiện tại trong tay anh nắm bao nhiêu phần trăm cổ phần?” Năm đó ông ngoại cô nắm 55%, trong đó để 35% cho mẹ cô, và 20% còn lại cho cô, nhưng đã bị ba cô nắm giữ. Như vậy nếu tính ra thì Đàm Tùng nắm giữ cổ phần không ít hơn 20%. Nhưng so với dự đoán của cô nhiều hơn một chút 22%. Vậy nói cách khác có nghĩa là bọn họ có 42% cổ phần: “Chúng ta có tới 42% đó.” Đàm Tùng bật cười: “Chúng ta? Cổ phần của anh chỉ dành cho vợ anh mà thôi, vừa rồi em nói không phải là vợ anh cơ mà? Nếu không phải làm sao thì sao có thể cổ phần của anh là của em được.” Thanh Tâm bĩu môi: “Nhưng lúc nãy anh có nói anh nắm nhiều cổ phần như thế đâu?” “Vậy rốt cục là em vì anh hay là vì cổ phần trong tay anh?” Thanh Tâm nhún vai: “Đương nhiên người của em thì cổ phần phải là của em rồi.” Nói tới đó cô nhăn mày lại: “Nhưng những cổ phần đó em còn chưa nắm chắc trong tay.” Dựa theo di chúc của ông ngoại, nếu cô không kết hôn thì vẫn không thể lấy được cổ phần, cô rất lo lắng nếu như cứ kéo dài như thế sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Nếu như bây giờ cô kết hôn với Đàm Tùng thì không thể rồi… “Không phải là em vẫn còn nghĩ đến kết hôn với Mạnh An đấy chứ?” Cô vừa nghĩ đến điều đó thì ánh mắt anh lạnh đi: “Cất cái suy nghĩ đó của em đi, những cổ phần đó em không cần phải lo lắng, anh sẽ xử lý tốt thay em.” Thanh Tâm không dám nói gì, chỉ ừ một tiếng, Đàm Tùng lại nói: “Thật ra em cũng không cần phải đến công ty, có Tình Thủy rồi không cần lo nữa.” Trước cô không biết trong công ty có người của anh, bây giờ có rồi cô cần gì phải lo nữa. “Nhưng em nhàm chán, đến công ty chọc tức bà ta làm thú vui, sẵn tiện học cái gì đó.” “Em có thể học gì từ bà ta chứ? Nếu muốn học thì nên theo chồng của em. Còn nữa em không vẽ tranh sao?” Thanh Tâm buồn phiền, kể từ khi biết đến cái chết của mẹ, cô nào có còn tâm tư đó. Cô không nói gì, Đàm Tùng nghiêm túc lên tiếng: “Thanh Tâm, có biết tại sao anh phải trở về thủ đô không?” Cô chưa kịp hỏi tại sao thì anh đã lên tiếng: “Anh trở về là vì sau này em có thể sống hạnh phúc bên anh, đây là ý muốn của anh.” Nếu không phải vì cô thì anh sẽ không trở lại nơi này. “Nếu như em vì anh mà từ bỏ những việc mình thích trước đây, em sẽ không vui vẻ nữa thì anh cũng sẽ không thể nào vui vẻ.” Cô nặng trịch nói: “Nhưng anh không cảm thấy em rất vô dụng sao? Cái gì cũng không thể giúp được anh.” “Em chỉ cần là người để anh bảo vệ là được. Em chỉ cần là chính em thì tốt rồi.” Câu cuối cùng đúng là làm Thanh Tâm xao động, nếu như bây giờ anh có ở đây thì cô thật muốn ôm anh vào lòng. Sau khi nói chuyện điện thoại xong cũng đã tới giờ ăn cơm trưa. Thanh Tâm liền gọi cho Hàm Mỹ. Kể từ ngày nói chuyện với Tưởng xong, trong lòng cô luôn bất an, cảm thấy Hàm Mỹ và Tiêu Anh có mối quan hệ gì đó. Cách đơn giản nhất chính là hỏi trực tiếp cô ấy. Nhưng điện thoại vừa mới nối máy thì Hàm Mỹ lại nói đang đi quay, có thể nửa tháng cũng chưa về. Thanh Tâm chỉ có thể chờ người về rồi hỏi, đang tính đi ăn thì điện thoại cô vang lên. Đó là một số di động lạ. Cô do dự sợ lại là ba của Đàm Tùng. Nhưng khi bắt máy cô không nghĩ đến đó lại là Mạnh Du. “Chị à, bây giờ có rảnh không, chúng ta gặp mặt đi.” Thanh Tâm hứng thú nói: “Được thôi, ở đâu?” Bọn họ hẹn nhau ở một nhà hàng tây không xa gần đây, lúc Thanh Tâm đến Mạnh Du sớm đã ngồi chờ cô, xem ra là tới rồi mới gọi cho cô. Vừa mới ngồi xuống, Mạnh Du đã đi thẳng vào vấn đề: “Thanh Tâm, cô biết tôi là người gửi mấy tấm ảnh và tin tức qua, hẳn là cô rõ tôi muốn đính hôn với anh Đàm Tùng, ngày tôi và anh ấy đính hôn chính là ngày cô và anh trai tôi kết hôn. Tôi mong là sau khi cô kết hôn rồi đừng quấy rầy anh Đàm Tùng của tôi nữa.” Thanh Tâm cảm thấy buồn cười: “Mạnh Du, cô muốn đính hôn với một người không hề yêu cô hay sao? Mà cô có biết tối hôm qua anh ấy ở đâu không?” Không đợi Mạnh Du trả lời, cô nói tiếp: “Tối hôm qua anh ấy tức tốc trở về thành phố, sáu giờ sáng hôm nay mới lên máy bay bay qua thủ đô lại, biết vì cái gì không?” Lần đầu tiên Thanh Tâm thấy mình ấu trĩ như vậy, nhưng ai bảo cô ta tới trước mặt cô ra oai với Đàm Tùng. Sau khi nghe Thanh Tâm nói, quả nhiên là sắc mặt cô ta trắng bệch, nhưng Mạnh Du cố gắng khống chế cảm xúc của mình lại. “Chính là bởi vì tôi không bắt máy điện thoại của anh ấy sau khi nhìn thấy mấy tấm ảnh đó, anh ấy sợ tôi buồn nên mới tức tốc bay trở về. Mạnh Du, cô còn muốn đính hôn với người đàn ông không hề thuộc về mình hay sao?” Nói xong cô đứng dậy lấy túi xách rời đi, không muốn nhiều lời nữa. Nhưng mới đi được hai bước, Mạnh Du đã lên tiếng: “Thanh Tâm, cô cứ như vậy mà đi, tôi bảo đảm cô sẽ hối hận.” Cô quay đầu lại: “Thế à, vậy tôi đây mong chờ cô sẽ làm thế nào để tôi phải hối hận.” Mạnh Du cố gắng đè ép cảm giác sợ hãi trong lòng lại, vẫn ngồi yên cười nhạt: “Cô cảm thấy anh ấy vì cô mà chạy đi chạy lại như thế rất kiêu ngạo đúng không? Nhưng cô có biết một chữ yêu này của cô có một ngày sẽ hại chết anh ấy không?”