Yêu em tận sâu - Đàm Tùng - Thanh Tâm (Truyện full)

Vừa mới đi tới phòng bệnh Thanh Ly, đã nghe được giọng thét của cô ta: “Rốt cục là cô có biết tiêm thuốc không? Không thì tìm người khác tới.”

“Xin lỗi cô, là tay của cô…Tôi…”

“Cô có phải là y tá không vậy, ngay cả tìm gân cũng không được, còn muốn tôi giúp. Kêu y tá trưởng của cô tới đây, còn không gọi giám đốc càng tốt.”

“Xin lỗi cô, rất xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi biết sai rồi, cô…”

“Tôi kêu cô gọi giám đốc tới đây, tai cô điếc rồi sao? Cô có tin là với bản lĩnh của tôi, cô lập tức bị đuổi việc hay không?”

“Xin lỗi…”

Vẫn là giọng nói xin lỗi như cũ, sau đó là một âm thanh lớn vang lên, rồi là tiếng hét của Thanh Ly: “Biến đi….”

Không bao lâu sau, một loạt tiếng bước chân vang lên, cô y tá thở hồng hộc che trán lại từ phòng bệnh chạy ra.

Nhìn thấy Đàm Tùng và Thanh Tâm đứng trước cửa, cô ngây ngẩn cả người, nói với bọn họ một câu “Xin lỗi.” Rồi lập tức chạy đi.

Thanh Tâm mím môi, đáy mắt Đàm Tùng nổi lên sự chán ghét.

Mới vừa từ cái chết trở về, lại có sức lực mắng chửi người như thế, thật đúng là khiến người ta phải trố mắt kinh ngạc.

Thanh Tâm thở dài: “Hình như bên trong chỉ còn lại một mình cô ta.”

Nếu không cô ta cũng sẽ không giở chứng như thế, nhưng không phải là lần này xúc động quá rồi sao, dù sao cũng là người ngoài, ngay cả diễn cũng không nổi.

“Còn đi vào?”

Đàm Tùng không muốn gặp loại phụ nữ đó, bây giờ anh chỉ muốn dẫn cô xoay người rời đi.

Thanh Tâm nói: “Vào thôi, cũng đã tới nơi rồi còn gì.”

Thanh Ly ở bên trong nghe được giọng nói ở bên ngoài, cứ ngỡ là y tá kia, liền mắng tiếp: “Tôi nói cô cút đi, ở bên ngoài làm gì, biến đi đừng để tôi nhìn thấy cô.”

Sắc mặt Đàm Tùng âm u, Thanh Tâm ho vài tiếng, nắm lấy tay anh, rồi đi vào phòng bệnh.

“Cô còn dám…”

Thanh Ly nằm dựa vào đầu giường, nghe tiếng bước chân, liền quay đầu qua mắng chửi, không ngờ lại thấy Đàm Tùng và Thanh Tâm.

Cô cứng người lại, sau đó mới lấy lại giọng nói: “Chị…Chị…Đến rồi sao?”

So với bộ dạng mắng người chanh chua khi nãy đúng là hoàn toàn khác nhau.

Ánh mắt Thanh Tâm lướt qua cái ly bị rơi xuống sàn nhà, rồi nhìn cổ tay bị quấn băng của cô ta, câu nhếch môi nói: “Cô gọi tôi bằng chị, tôi không dám nhận. Sau này đừng gọi như thế nữa.”

Sắc mặt Thanh Ly thay đổi, theo bản năng liếc qua vẻ mặt vô cảm của Đàm Tùng, tỏ vẻ đáng thương: “Chị à, chị nói vậy là có ý gì? Có phải là em lại làm sai gì đó không, chọc chị tức giận? Hay là cuộc nói chuyện ban sáng vẫn còn làm chị giận?”

Mới nói được mấy câu, nước mắt đã tự động chảy ra: “Em biết là buổi sáng em không đúng, nhưng chẳng qua chỉ là em quá thích Mạnh An mà thôi. Em nghĩ chị đã có anh Đàm Tùng rồi, tại sao cứ nhất quyết không trả anh ấy lại cho em?”

Thanh Ly cứ khóc nức nở: “Bây giờ em suy nghĩ kỹ rồi, em không nên tranh giành với chị, nếu chị muốn kết hôn với Mạnh An, em sẽ chúc phúc cho hai người….Chị đừng giận em có được không?’

Thanh Tâm lẳng lặng nghe cô ta nói, nhìn cô ta diễn, không nói một lời chen vào nào.

Có đôi khi cô rất hâm mộ Thanh Ly, có ba mẹ ở bên cạnh được nuông chiều tùy thích. Nhưng thì sao chứ, không phải bọn họ đều dối trá như nhau sao?

Đàm Tùng nhăn mày, anh biết cô ta đang làm bộ làm tịch nói cho anh nghe. Cô ta đang muốn gây sự hiểu lầm cho anh và cô, nói Thanh Tâm một chân giẫm phải hai thuyền, chỉ coi anh là trêu đùa.

Nếu anh không biết chuyện giữa Thanh Tâm và Mạnh An, có lẽ anh đã thực sự tức giận. Còn bây giờ anh chỉ thấy cô ta đang muốn tự tìm cái chết cho mình.

Thanh Ly lau nước mắt lén nhìn Đàm Tùng, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng ấy, cô còn tưởng rằng mình đã thành công châm ngòi giữa bọn họ, cô ầm thầm cười vui, thì Thanh tâm bỗng nhiên cười lạnh: “Diễn đủ chưa?”

Thanh Ly sửng sốt, nhìn qua phía Thanh Tâm.

“Diễn xong rồi thì nghe tôi nói đây.”

Đáy mắt cô xẹt qua băng vải trên tay cô ta, ánh mắt châm chọc: “Tôi thực sự khâm phục cô, có thể không tiếc thân thể mình như thế, không sợ xảy ra bất trắc gì hay sao? Đến lúc đó chưa kịp tỏ tình với Mạnh An thì biến thành hồn ma rồi.”

“Chị….”

Trên trán Thanh Ly nổi một lớp mồ hôi, vừa muốn cãi lại đã bị Thanh Tâm cắt ngang: “Cô cũng đừng cố gắng giải thích làm gì, mấy suy nghĩ của cô tôi đều biết, cô muốn chết thật hay không hay là uy hiếp tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn nói với cô là tôi và Mạnh An sẽ hủy bỏ kết hôn.”

“Cô nói thật?”

Thanh Ly giật mình, đây đúng là ngoài ý muốn, Thanh Tâm nhìn ánh mắt Đàm Tùng, thấy anh không còn kiên nhẫn nữa, cười khẽ: “Cô thấy tôi giống nói dối lắm sao?”

Đàm Tùng đưa tay ra, ôm lấy eo cô, để cô gần lại mình hơn trong ngực, thể hiện quyền chiếm hữu.

Nhìn hai người thân mật như thế, trong lòng Thanh Ly có mùi ghen ghét không nói thành lời và cả một chút không cam lòng: “Xem ra hai người đã làm lành với nhau rồi.”

Cô cho rằng mình đã che giấu tốt, thế nhưng đã bị bọn họ vạch trần rồi.

“Như cô thấy đấy, cho nên sau này đừng có nói tôi cướp Mạnh An của cô nữa, cũng đừng lấy cái chết để đe dọa người khác. Cô biết đấy, cô mà chết đi tôi chỉ càng thêm vui thôi.”

Nói xong cô quay qua Đàm Tùng nói: “Chúng ta về thôi.”

Đàm Tùng nhìn ra cô hơi mệt mỏi, anh nhăn mày lại đưa cô ra khỏi phòng bệnh, không hề nhìn Thanh Ly một cái.

Thanh Ly thấy bọn họ thể hiện tình cảm trước mặt cô, trong mắt đều là ghen ghét.

Cũng chỉ là một người đàn bà rách nát, dựa vào đàn ông để lên mặt, không biết có chỗ nào tốt mà anh ta với Mạnh An đều say mê cô ta như điếu đổ.

Nghĩ đến đó, cô lại nghĩ đến lời của mẹ, khóe môi cười lạnh. Hủy hôn sao? Thanh Tâm, bây giờ không còn đơn giản là hủy hôn nữa.

Cô thật sự muốn biết nếu như Thanh Tâm trở thành một người đàn bà bỏ đi, không biết có còn kiêu ngạo như thế trước mặt cô nữa hay không?

Mới từ bệnh viện đi ra, một trận gió thổi qua làm Thanh Tâm không nhịn được rùng mình một cái.

“Lạnh không?”

Đàm Tùng nhíu mày, anh lấy khăn quàng cổ che kín cổ và miệng cô lại: “Hay là em đứng đây đi, để anh lái xe chạy tới đây.”

“Không sao, em không muốn ở đây.”

Thanh Tâm lắc đầu, nếu không phải bất đắc dĩ thì cô cũng không muốn đến đây.

Đàm Tùng nhìn cô thở dài: “Còn nghĩ đến Tiêu Anh?”

Cô gật đầu với anh: “Ừ.”

Đàm Tùng búng trán cô: “Đừng suy nghĩ nữa, mọi chuyện qua rồi.”

Cô che lại trán, quay đầu nhìn vào trong bệnh viện, có chút không nói thành lời: “Bác sĩ kia vẫn chưa tìm được sao?”

Đàm Tùng ôm eo cô đi, không muốn đứng đây thêm, cùng cô đi vào bãi đỗ xe: “Sẽ tìm được thôi, tin anh. Rất nhanh sẽ có.”

Lên xe, Đàm Tùng nhìn đồng hồ rồi lại hỏi cô: “Buổi tối em muốn ăn gì?”

Thanh Tâm không có sức lực dựa vào ghế: “Muốn ăn đồ anh nấu.”

“…”

Anh khỏi động xe nói: “Nghiêm túc nói chuyện nào.”

“Em đang rất nghiêm túc, em muốn ăn đồ do anh nấu.”

Trước kia cô chưa bao giờ được ăn đồ do anh nấu, bây giờ có cơ hội cô phải tận dụng triệt để.

Đàm Tùng cảm thấy anh bị cô nắm thóp rồi, không thể lay chuyển được cô đành lái xe về biệt thự nấu một ít thức ăn.

So với lần trước giống nhau, cô ngồi ở bên ngoài nhìn anh, nhưng lần này với một tâm trạng khác.

Cô nhìn anh không chớp mắt, anh mở tủ lạnh ra tìm đồ ăn, tìm một hồi lâu lấy hai quả trứng gà và một ít rau cải. Anh lưu loát tìm dụng cụ nấu.

Cho dù là đang mặc áo tạp dề những vẫn rất ra dáng một tổng giám đốc. Đột nhiên nhìn thấy anh thế này cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Cũng không biết có phải là quá mức tốt đẹp hay không, Thanh Tâm lặng lẽ đứng dậy, đi đến một chỗ không xa lấy đi động ra chụp một tấm hình.

Nhìn ảnh trên màn hình điện thoại, Thanh Tâm nhịn không được cười trộm.

Đàm Tùng nghe tiếng cười khẽ của cô, quay đầu lại thấy cô cầm di động cười ngây ngô, anh hỏi: “Đang làm gì đó?”

Cô cất điện thoại đi, giả vờ như không có gì: “Không có gì, anh làm nhanh lên một chút, em đói bụng rồi.”

Đàm Tùng nhíu mày: “Vậy em ăn chút đồ ăn vặt trước đi, ở trong tủ kế bên bàn trà đấy, em tự tìm đi. Để anh nấu nhanh một chút.”

Đồ ăn vặt?

Thanh Tâm rất kinh ngạc, cô đi vào phòng khách, quả nhiên là trong tủ có rất nhiều đồ ăn vặt, đều là những món cô thích.

Cô hơi ngạc nhiên, ghé mắt qua hình bóng anh đang bận rộn trong bếp, đáy lòng chợt sinh ra một chút ấm áp.

Lúc trước anh rất ghét mấy món đồ ăn vặt của cô, còn nói không đáng ăn, cho nên trong nhà không được xuất hiện những thứ như thế.

Còn bây giờ đúng không giống, không những không cấm mà còn cả dự trữ.

Chỉ là trong lúc đang đắm chìm trong hạnh phúc, tiếng của anh vang vọng ra khỏi phòng bếp: “Mấy thứ không đáng ăn đó ăn ít một chút, đừng để quá no, biết không?”

Thanh Tâm cười phụt ra tiếng, cầm gói snack khoai tây giơ lên: “Em biết rồi.”

Đàm Tùng lắc đầu, sau đó mới đi tới chỗ anh. Cô xé bọc ra, vừa ăn vừa cảm thấy có một mùi vị ngọt ngào.

Đợi không bao lâu sau, anh đã dọn thức ăn ra trên bàn. Cô cất gói bánh đi, nhìn một bàn thức ăn thơm phức, cô nuốt nuốt nước miếng, khi nãy cô thấy anh chỉ lấy ra trứng thôi, sao một lúc đã trở thành mĩ vị thế này.

“Anh đúng là tu luyện thành chính quả rồi.”

Đàm Tùng có chút không tự nhiên, anh cầm chiếc đũa lên gõ đầu cô: “Có ăn không, nói nhiều như vậy.”

Thanh Tâm bĩu môi: “Khen một câu cũng không được, anh đúng là khó chiều.”

“Tưởng chiều anh là đơn giản? Chờ cho em ăn no rồi, anh sẽ tính sổ với em sau.”

“…”

Cô đơ người, biết ngay là anh không có ý tốt gì. Không muốn cùng anh thảo luận mấy cái đó nữa, cô liền gắp thức ăn.

Mùi vị đúng là rất ngon, cô không nhịn được mà ăn nhiều hơn một chút. Anh nhìn bộ dáng ham ăn của cô, đáy mắt cũng trở nên dịu nhẹ hơn.

Sau khi ăn no rồi, Thanh Tâm bỏ đũa xuốn, cô sờ sờ vào bụng của mình, thỏa mãn nõi: “Em no rồi.”

Đàm Tùng bật cười, xoa xoa tóc cô: “Lên sô pha ngồi nghỉ một chút đi.”

Thanh Tâm ngây ngẩn, nhìn anh có vẻ như là muốn đi rửa chén.”

Cô cũng biết ngại mà, đứng dậy: “Cái này vẫn là nên để em.”

eyJpdiI6IkVcL08zclFrSzJST3NVc2FRRlhsNXRnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImdMek54Qk51azEycHhBdHJtSzFBclB0YlVkdEltQm9JUkN6SG1xWkxpTlpiOUxwUlFjUEwzWVBcL3E2OCtPcVpBIiwibWFjIjoiMTU4MzgzNzYwMDEyNDZjOGRkZDcxOTIzM2Q5NTJkMjQ1NjQwMGUyMThlOTVhMDMxM2RkMmUxZDdlMDA3ZDQ4MiJ9
eyJpdiI6IlU3VE1RUko5bFwvMnZuNzFHY2cwazlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhqZUgwYitEZjFGNXcyWDVxRFJoR2o4c0tZeTRReFZBMUxmZVNiMVdOQUlMXC9qeW01MW1jNjlRMXl5N1BKeTRhRTJKQURBYlB6c3RlQ2tlMEhJK2N6QlJnNDFHSlFRU05lZmNlK3Joc3Z5b2E2dW8xYXFWaFhuV3hwRnlpQjdDUWxzN1ZONEdUZ3BSanBVY1YwcUV5Q3BVcGFpZENWSVptanFQZkx2a2ViZDI1azUzTEpRUFB0NkFOU1dlSFRadytFK3lpMGZYYTBYUldKOFpNbGFZNHd5dkVDRmN5SlJDb0J6Y2haTE9MMmpGNit0dTdsXC9QeFBVUWFhVW1oT2Z3bDYrc0dObjE2U00yeUQ2MG5BNUxTK2ZMY2dmQUJwTU5uUEpXNjdLd2Q5Y3NcL25uS05rWVZNbjQ0NXNcLytVSTVlMDk0dmFXcEJ5UXhYVXJ5dFdJaklTS0E9PSIsIm1hYyI6IjkyNjU4MTk4NzRlODJkMjQ1OGU3ZTE3YjMzMDk3NWI1MDI1MzlkMTQ4ZGFkOWNkY2NjNjNiYWZjZDUwM2YzYWEifQ==

Ads
';
Advertisement