Đàm Tùng không để ý lắm đến đoạn video này, nhưng anh biết Thanh Tâm để ý. Dựa vào tính tình của cô nếu thấy được video này chỉ sợ là muốn cắt đứt quan hệ với anh.
Đàm Tùng định gọi điện cho người xử lý thì di động của anh lại vang lên. Vừa thấy tên trên màn hình, sắc mặt anh đen lại, thẩm sâu trong đáy mắt không nhìn ra được chút cảm xúc nào.
Anh không lập tức bắt máy, mà từ từ hút điếu thuốc, khói bay quanh lượn lờ, ngón tay anh chậm rãi vuốt màn hình điện thoại.
Cho đến khi tiếng chuông dừng lại, không bao lâu sau lại một lần nữa vang lên. Là Thịnh gọi điện tới, không hề có một chút vội vàng nào mà ngược lại còn kèm theo một chút trêu chọc: “Rốt cục cũng bắt máy, tôi còn tưởng rằng cậu phớt lờ tôi rồi chứ.”
“Cậu gọi tới chắc cũng chẳng phải để nói chuyện phiếm, lại có mệnh lệnh gì hay sao?”
“Ha ha, đúng là ba của cậu có ra mệnh lệnh, bảo cậu lập tức phải trở về nhà. Mà lần này trở về nhà chính là muốn cậu định cư, đừng hòng mơ tưởng đến việc chạy trốn.”
Ánh mắt Đàm Tùng không hề có một chút dao động nào, anh không lập tức trả lời, chỉ đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bóng đêm ngoài kia thật chói sáng bởi ánh đèn. Nơi này cũng hào nhoáng không khác gì chỗ của anh.
Anh yên lặng một lúc, Thịnh ở bên kia biết anh đang suy nghĩ đến điều gì, thở dài nói: “Cậu ở đó cũng lâu quá rồi, đã đến lúc phải trở về nhà.”
Đôi mắt Đàm Tùng tất cả chỉ đều là sự hờ hững.
Đúng vậy, ở cũng lâu rồi, nhưng trở về….
Anh lạnh lùng cười nói: “Là cậu nói với ông ấy về đoạn video?”
Thịnh bất đắc dĩ trả lời: “Bây giờ mạng internet rất phát triển, cậu cho rằng có thể giấu được? Nếu như mình không chủ động nói trước, để đến lúc bị hoài nghi, thì về sau sao có thể làm nội gián cho cậu được.”
“Cậu đúng là cáo già.” Đàm Tùng mắng một câu.
Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ: “Bằng không sao mình có thể lăn lộn tồn tại trong nhà cậu đến bây giờ?”
Trêu đùa là thế nhưng Thịnh cũng phải nghiêm túc nhắc nhở một câu: “Ông ấy đã ra chỉ thị rồi, nếu như cậu không trở lại, ông ấy sẽ tự mình tới chỗ cậu. Lần này thực sự rất nghiêm trọng đấy, cậu suy nghĩ cho kỹ.”
Đàm Tùng nhướn mày lên vẻ ngạc nhiên nhưng anh không hề bị nao núng, anh nói: “Nói cho ông ấy biết một tháng sau mình sẽ quay trở về.”
Thịnh nghe vậy ngây cả người: “Một tháng?”
“Mình cũng cần phải xử lý chuyện công ty bên này, tìm người thay thế điều hành này nọ, cậu nghĩ một tháng rất lâu?”
“Mình không có ý đó, ý của mình là cậu thật sự trở về luôn sau một tháng nữa, không đi nữa?”
“Nếu ông ấy đã muốn như vậy thì mình cũng không thể làm ông ấy thất vọng.”
Cái quyết định này đúng là bất ngờ và ngoài ý muốn đối với Thịnh.
“Ngay bây giờ cậu thật sự không uống rượu? Không say? Và mình cũng không phải nằm mơ? Không….”
“Cậu nói cho ông ấy mình đồng ý nhưng ngược lại không được động đến chuyện của mình. Đừng tưởng rằng mình không biết đến những thủ đoạn của ông ta, nếu như Thanh Tâm xảy ra chuyện gì, mình không ngại chấm dứt mối quan hệ với ông ấy.”
Nói xong không đợi Thịnh lên tiếng, anh đã cúp máy ngay.
Rũ mắt nhìn màn hình điện thoại, anh rơi vào trạng thái suy tư. Đúng là cũng đã lâu rồi anh không trở lại nơi đó. Bây giờ đã đến lúc anh phải đòi lại những thứ thuộc về mình rồi.
….
Thanh Tâm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô bực bội dùng chăn che đầu lại không muốn bắt máy.
Nhưng người gọi tới rất cố chấp, cứ gọi liên tục. Rốt cục cô nhịn không được nữa, tức tối ngồi dậy lấy điện thoại. Vừa nhìn thấy tên đã giật mình tỉnh táo trở lại.
Là ba gọi tới.
Cô vỗ vỗ mặt mình, cô đang ở nhà của Đàm Tùng và đã ngủ qua đêm ngay tại đây.
Tối hôm qua cô định chờ anh đi tắm rồi sẽ chạy trốn, không biết đợi bao lâu rồi mệt mỏi quá ngủ quên mất đến tận bây giờ.
Nhìn vị trí bên cạnh lạnh lẽo không giống có người đã ngủ qua. Rốt cục là anh ta đã đi làm chưa hay vẫn còn ở nhà?
Nhìn lại điện thoại vẫn không ngừng kêu, Thanh Tâm lại đau đầu.
Cô mới trở về có mấy ngày mà ba đêm liên tục cô đã ngủ ở ngoài, khó trách ba cô không gọi đến.
Cô miễn cưỡng ấn nút nghe máy, còn chưa mở miệng đã nghe giọng nói nghiêm khắc truyền đến: “Thanh Tâm, con đang ở đâu, lập tức trở về cho ba.”
“Sao vậy?”
Cô lo lắng đã xảy ra chuyện, dù là mối quan hệ ba con không tốt, nhưng từ lúc trở về ba chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng thái độ này.
“Người nhà của Mạnh An đã tới.”
“Bọn họ tới làm gì?”
Thanh Tâm mù mờ, Mạnh An không hề nói với cô là hôm nay có người nhà của anh tới.
Mà bọn họ tới để bàn chuyện kết hôn sao?
Nghe có vẻ như là cô không biết chuyện gì, bên kia mới lên tiếng: “Con thật sự không biết?”
“Biết cái gì?” Thanh Tâm càng nhăn mày hơn, rốt cục là cô không biết chuyện gì mới được.
“Con cứ về trước đi rồi nói.” Tiếng thở dài vọng lại.
Thanh Tâm tắt máy nhìn nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi, sao cô lại ngủ nhiều đến như thế.
Gãi gãi mái tóc dài, cô bất đắc dĩ đứng dậy, lúc này mới nhìn thấy trên tủ đầu giường có một mảnh giấy nhỏ. Chỉ cần nhìn nét chữ là biết ngay chữ của anh, chỉ là lời nhắn làm cô thấy hơi mâu thuẫn và khó xử.
“Nhà bếp có cháo, em dậy nhớ ăn đấy. Cô gái của anh.”
Khi nào thì anh ta trở nên buồn nôn đến như vậy. Làm cô thật muốn ói.
Thanh Tâm không ngừng nhắc nhở bản thân mình đây tất cả chỉ là sự giả dối, cô không thể động lòng được.
Rửa mặt xong đúng là hơi đói thật, cô mở nắp xoang ra, cháo vẫn còn nóng. Cô lại nghĩ đến Tiêu Anh, không biết cậu ấy đã ăn gì chưa, Tưởng vẫn còn ở bệnh viện chứ?
Cô liền gọi điện sang bên đó nhưng Tiêu Anh không bắt máy.
Thanh Tâm do dự một chút, vẫn là nên về nhà trước, sau đó sẽ đến bệnh viện sau.
Khi về đến nhà là đã mười một giờ trưa.
Nếu nói bọn họ tới bàn chuyện kết hôn thì có vẻ không đúng lắm. Ba cô và người nhà Mạnh An đều mang một khuôn mặt u ám.
Tuy rằng không nhìn ra Thanh Ly và Tình Thủy có biểu cảm gì nhưng cô có thể cảm nhận được trong ánh mắt bọn họ là sự châm chọc. Mà không chỉ có bọn họ, ngay cả Mạnh Du cũng thế.
Đứng giữa cửa, Thanh Tâm không ngừng vận động não, bộ cô có gây ra chuyện động trời gì hay sao, cứ như là đến thẩm vấn cô.
Nhìn thấy con gái đã về, Thanh Tài chỉ gật nhẹ đầu nói: “Con về rồi à?”
Cô nhẹ nhàng đi đến phòng khách, đứng gần sô pha, kêu khẽ: “Ba mẹ.”
Sau đó quay đầu lại chào hỏi ba mẹ của Mạnh An: “Cháu chào hai bác.”
Ba của Mạnh An ừ một tiếng, còn mẹ của anh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi.
Thanh Tâm nhíu mày, cô cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra mà cô không biết, nhưng cô không thể hiện ra bên ngoài mà vẫn như cũ lạnh nhạt, cô cười cười nói: “Hai bác đến đây có chuyện gì ạ?”
Sắc mặt ba Mạnh An hơi khó xử: “Cũng không phải chuyện lớn gì…”
Ông vừa mới mở miệng, mẹ Mạnh An đã cắt ngang: “Sao không phải là chuyện lớn? Cô ta với Mạnh An sắp kết hôn rồi còn ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy với người đàn ông khác, thể diện nhà chúng ta bị cô ta phá hủy hết rồi. Đây mà gọi là chuyện nhỏ?”
Bây giờ cô mới có chút hiểu ra, nếu như làm bậy với người đàn ông khác cũng chỉ có Đàm Tùng.
Nhưng sao bọn họ biết được?
“Bác gái à, bác có thể nói rõ hơn một chút được không?” Cô bình tình hỏi.
Mẹ Mạnh An cười lạnh một tiếng: “Cô còn dám hỏi? Nếu như cô còn chưa chấm dứt mối quan hệ với tên kia thì còn dây dưa với con trai tôi làm gì? Cô xem nó là lốp phòng bị?”
Thanh Tâm nắm chặt lòng bàn tay, cô cố nén lòng mình nói: “Bác gái à, bác không thể tùy tiện nói người khác như vậy được. Có chỗ nào không hài lòng xin bác cứ nói thẳng.”
Mẹ Mạnh An tức giận, lời nói ra càng lúc càng khó nghe: “Loại người như cô thì không được nói hay sao? Không biết xấu hổ làm xấu mặt nhà ta. Cho dù là ba cô có quyền có thế, thì nhà chúng tôi cũng chẳng kém cạnh gì. Vốn là hôn nhân thứ hai mà không biết thân biết phận, cô còn không xứng làm con dâu của tôi.”
Thanh Tâm thực sự không nhịn được nữa: “Bác gái, bác nói quá đáng rồi đó.”
Ba của Mạnh An ở bên cạnh liền hòa giải: “Bà bớt nóng tính đi, chúng ta vẫn nên nghe Thanh Tâm giải thích.”
“Còn giải thích cái gì? Theo tôi thấy tối hôm qua cô ta cùng với tên Đàm Tùng kia ngủ cùng ….”
“Mẹ, mẹ đừng nói bậy.”
Mạnh Du liền cắt ngang lời mẹ. Biết mình lỡ lời, bà cũng không nói gì nữa.
Chuyện này khỏi phải nói Thanh Ly và Tình Thủy đắc ý đến cỡ nào, bọn họ chỉ việc ở bên cạnh xem trò vui. Mà khi cô nhìn đến ba, ông ấy cũng không có một chút dấu hiệu nào muốn bênh vực cô.
Cũng may thường ngày cô không để tâm lắm đến bọn họ, cho nên tình cảnh thế này cũng không đau lòng mấy. Cô nhạt nhẽo nói: “Hai bác à, nếu là chuyện về Đàm Tùng, con không cần phải giải thích. Mà cho dù có giải thích thì con sẽ nói với Mạnh An. Anh ấy có còn muốn kết hôn nữa hay không thì con sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy.”
“Cô….”
Thanh Tâm bình tĩnh như thế càng làm cho mẹ Mạnh An tức giận hơn, bà muốn mở miệng chửi mắng tiếp thì một giọng nam vang lên.
“Mẹ, Thanh Tâm nói rất đúng, đây là chuyện riêng của bọn con, con sẽ tự mình giải quyết, mẹ không cần phải lo.”
Mạnh An đột nhiên xuất hiện làm mọi người phải ngẩn ra.
Thanh Ly cắn chặt môi nhìn anh đi vào phòng khách, rồi bước đến chỗ Thanh Tâm, giọng nói còn có thêm sự lo lắng: “Em không sao chứ?”
Bộ dáng quan tâm này đúng là làm cho tất cả mọi người phải kinh ngạc.
Tình Thủy liếc nhìn Thanh Ly, đè tay cô lại ý bảo không được xúc động. Thanh Ly gật đầu, cố gắng nhẫn nại.
Thanh Tâm định nói không sao thì mẹ Mạnh An châm biếm: “Cô ta qua đêm với tên khác bây giờ mới trở về, còn có thể có chuyện gì?”
Mạnh Du bất mãn nói: ‘Mẹ, mẹ đừng nói như thế có được không?”
Bị con trai con gái của mình giúp đỡ người ngoài, mẹ Mạnh An càng nổi đóa hơn: “Sao mẹ có thể không nói được? Cô ta với Đàm Tùng…”
Mạnh An lạnh lùng quát lên: “Mẹ, con đã nói chuyện này con tự xử lý rồi mà.”
“Mẹ là vì ai nên mới xuất hiện ở đây? Hai đứa không cảm ơn mẹ thì thôi còn ở đây trách mắng.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất