Thị vệ đó ngẩng đầu khó xử nhìn trong xe, Ngụy Nhiếp Linh nghiêng người che tầm mắt hắn rồi nở nụ cười giả tạo và nói: "Dù thế nào bổn phi cũng là Vương phi của Vương gia nhà các ngươi, thế mà lời ta nói chẳng có tác dụng gì hết sao? Hay là các ngươi không coi Vương gia của các ngươi ra gì?"
Không thấy chủ từ nói gì, thế nên người thị vệ đó lập tức cúi đầu và nói bằng thái độ đầy cung kính: "Thuộc hạ không dám."
Ngụy Nhiếp Linh quay người ngồi vào trong xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng xuất phát. Ngồi trên xe mà không hề cảm thấy xe tròng trành, thế nên cô rất hài lòng.
Vì thấy chán quá nên Ngụy Nhiếp Linh bắt đầu quan sát cẩn thận không gian trong xe ngựa.
Chiến Tùng Lâm nhìn cô ngồi không yên mà nhìn ngược nhìn xuôi trong xe, rồi thỉnh thoảng lại gõ lạch cạch, như thể đang nghiên cứu xem thứ này làm bằng gì.
Hắn là người thích yên tĩnh, vả lại đêm qua không nghỉ ngơi tốt, lúc này lại bị tiếng ồn làm cho bực mình nên trán cũng nổi gân xanh.
Nghĩ đến ván cá cược đó, hắn cố nén việc ném người xuống xe mà buộc mình nhắm mắt lại.
Ngụy Nhiếp Linh quan sát đồ đạc trong xe một lượt xong thì đổi sang nhìn chủ xe ngựa.
Bộ trường sam màu xanh ngọc đầy quý giá ôm lấy vóc người cao to cường tráng của hắn, đầu đội mũ ngọc, một vài sợi tóc đen nhánh mà trơn bóng như lụa rủ xuống vai, vì chỉ nhìn thấy xương quai hàm thẳng tắp nên không biết trước khi bị hủy dung người này tuấn tú khôi ngô đến mức nào.
Không biết xe lăn của hắn được thiết kế như thế nào mà hai bánh có thể gập lại làm đôi, thế nên lúc này Chiến Tùng Lâm ngồi ở đó mà chỉ ngồi cao hơn cô một chút thôi.
Ngụy Nhiếp Linh nhìn quá chăm chú khiến Chiến Tùng Lâm đang nhắm mắt dưỡng thần phải mở mắt ra, đôi mắt đó giống như đang ngâm trong đá lạnh vậy.
"Nếu nhìn tiếp bổn vương sẽ móc mắt ngươi ra!" Chiến Tùng Lâm lạnh lùng nói.
Ngụy Nhiếp Linh bĩu môi nhưng cũng không sợ hãi, cô chán ngán mở hộp đồ trong xe ngựa ra và lấy sách trong đó ra đọc.
Ban đầu Chiến Tùng Lâm chỉ tưởng cô cầm sách để giả vờ thôi, ai ngờ sau đó lại thấy cô đọc thật, việc này khiến hắn ngạc nhiên đến mức nhướng mày.
Sách binh thư rất nhàm chán nên nữ nhân không hề thích đọc, thế mà cô lại thích.
Xe ngựa chạy thẳng trên đường lớn, thế nên người trong xe nghe thấy không ít lời đồn bên ngoài.
"Nghe nói hôm qua con gái của Thừa tướng gả vào vương phủ nhưng vẫn bình an và sống đến giờ đấy, đúng là kì tích."
"Chuyện này thì chưa chắc. Thất Vương gia tàn ác thế kia, có khi sau một thời gian dài vị Vương phi mới gả vào đó cũng không chống đỡ được."
"Vị Thừa tướng này cũng kì ghê, biết rõ con gái mình gả đến đó thì dữ nhiều lành ít, thế mà ông ta vẫn gả con đi cho được. Đâu chỉ bị mỗi nhục nhã thôi đâu, còn phải trả giá bằng cả tính mạng nữa ấy chứ. Theo ta nghĩ, sinh ra trong một gia đình giàu có chưa chắc là điều may mắn."
Vô số lời nói lọt vào tai, Chiến Tùng Lâm nhìn người bên cạnh thì thấy dường như cô đang say mê đọc sách chứ không hề nghe thấy những lời nói ấy.
Cô gái này quá gian xảo hay là không thèm để ý thật đây.
Xe ngựa thuận lợi chạy vào Hoàng thành và dừng ở cổng thành. Khi rèm cửa được vén lên khiến ánh nắng rọi vào ngay, Ngụy Nhiếp Linh mới nhận ra nên cẩn thận gấp sách lại và đặt vào chỗ cũ, việc này lại khiến Chiến Tùng Lâm liếc mắt.
Ngụy Nhiếp Linh xoay người, cô không cần người bên ngoài đỡ mà nhảy thẳng xuống xe ngựa, hành động của cô khiến người xung quanh chú ý đến.
Sau đó Chiến Tùng Lâm được hai tên thị vệ đỡ xuống. Khi vừa ngồi lên xe lăn thì thấy Ngụy Nhiếp Linh định bước vào trong, vì thế hắn lạnh lùng nói: "Đứng lại!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất