Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Hai người ôm nhau một lát, Lục Trường Chinh mới buông ra.

“Vợ à, anh phải đi rồi.” Nếu không phải chuyện rất gấp, quân đội cũng sẽ không để bộ đội vũ trang đến đón anh khi biết rõ anh đã kết hôn rồi.

“Ừm, được.” Tô Mạt chớp mắt, cố gắng nuốt nước mắt trở về, anh sắp rời khỏi nhà, không thể để anh lo lắng.

Trứng gà đã luộc xong, Tô Mạt đi ra ngoài vớt trứng gà lên, tìm một lúc lâu không thấy đồ đựng, cô lập tức lấy hộp cơm ở chỗ thanh niên trí thức cho anh.

Lục Trường Chinh nhìn thấy một hộp cơm tràn đầy trứng gà: “Không cần nhiều như vậy, anh chỉ cần mang vài quả trứng thôi, còn lại em lấy ăn đi.”

“Anh mang đi đi, ở đây em tự mua được, anh còn phải ngồi xe hai ba ngày đó.” Tô Mạt kiên trì: “Anh cũng phải mang theo những món đồ khác đi!”

Vì để vợ yên tâm, Lục Trường Chinh lùi một bước: “Được rồi, anh sẽ mang theo chúng, nhưng không cần nhiều tiền như vậy, nhiều nhất anh chỉ mang theo năm mươi tệ thôi.”

“Vâng.” Tô Mạt không kiên trì, bây giờ cô không có tâm trạng chú ý vào nó.

Lục Trường Chinh lấy tiền giấy Tô Mạt cất trong túi hành lý, đưa năm mươi tệ cho Tô Mạt, sau đó nhét hộp đựng trứng gà vào trong túi.

“Vợ ơi, buổi tối ngủ em nhớ khóa kỹ cổng và cửa phòng, nếu có chuyện gì phải lập tức tìm bố mẹ và anh cả. Em đừng lo lắng củi lửa cho mùa đông, hôm qua anh đã dặn Lục Quốc Bình tìm người giúp em chuẩn bị, đến lúc đó trả cho bọn họ một ít tiền là được.” Lục Trường Chinh không yên tâm dặn dò.

“Em cũng đừng làm việc vất vả quá, việc nhà nông muốn làm thì làm, không làm thì thôi, anh không cần chút công điểm này, chỉ cần em khỏe là được.”

“Khi anh đến quân đội sẽ viết thư cho em, nếu em muốn cái gì cứ viết thư hoặc điện tín, gọi điện thoại cũng được, số điện thoại anh đã viết sẵn để trên bàn.”

Nghe Lục Trường Chinh dặn dò, Tô Mạt không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống.

“Em, em biết rồi, anh đừng lo lắng cho em, em sẽ chăm sóc bản thân, anh ở bộ đội cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, bây giờ anh là người có vợ rồi.”

Lục Trường Chinh vươn tay lau nước mắt cho vợ: “Vợ, em đừng khóc, có kỳ nghỉ anh lập tức trở về.”

“Vâng, em không khóc.” Tô Mạt giơ tay lau nước mắt, giả bộ tươi cười: “Đi đi, em tiễn anh.”

Lục Trường Chinh nhìn dáng vẻ của Tô Mạt, anh đau lòng không thôi, ôm lấy Tô Mạt hôn một cái mãnh liệt, sau đó cầm túi hành lý đi nhanh ra ngoài.

Anh phải đi thật nhanh, nếu ở lại lâu hơn một chút, anh sẽ luyến tiếc rời đi.

Tô Mạt vội vàng đuổi theo phía sau.

Đi ngang qua nhà họ Lục, hai vợ chồng Lục Thanh An và Lý Nguyệt Nga đứng chờ ở cửa, trên tay Lý Nguyệt Nga còn cầm một tay nải nhỏ.

“Thằng ba, mẹ nấu cho con mấy quả trứng gà, nướng vài cái bánh, con mang theo trên đường ăn.”

“Mẹ, vợ con cũng luộc trứng gà.” Lục Trường Chinh nhận lấy tay nải, nghĩ muốn đưa lại trứng gà cho cha mẹ ăn.

“Cầm lấy đi, trên đường ăn không hết thì đưa cho đồng đội ăn, con đi gấp như vậy, trong nhà không có gì chuẩn bị cho con mang theo.” Lý Nguyệt Nga chặn tay Lục Trường Chinh muốn trả lại đồ.

Ba người bọn họ đưa Lục Trường Chinh đến cổng đại đội, anh cả Lục là Lục Hành Quân đang đứng trước cổng đại đội nói chuyện phiếm với chàng trai lái xe.

Thấy Lục Trường Chinh đến, người thanh niên vội vàng quay đầu xe.

“Bố mẹ, vợ, anh cả, con đi đây.”

“Ừm, em yên tâm, trong nhà có anh, anh sẽ trông coi.” Lục Hành Quân nói.

Lục Trường Chinh phất tay, sau đó xoay người bước lên xe, chờ Lục Trường Chinh lên xe, chiếc xe chạy đi nhanh như chớp.

Lý Nguyệt Nga nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của con dâu thứ ba, trong lòng cảm thấy hơi áy náy.

Mọi người nói gả cho quân nhân rất tốt, nhưng chỉ có người nhà quân nhân mới cảm nhận được cảm giác này.

Quanh năm suốt tháng không ở nhà được mấy ngày, thường xuyên lo lắng sợ hãi, sợ ngày nào đó nghe thấy tin tức không tốt.

Bây giờ, trong nhà lại có thêm một người lo lắng.

Mấy người đứng thêm một lúc nữa, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe.

“Vợ thằng ba, con về đi.” Lý Nguyệt Nga: “Nếu con cần gì cứ tới trong nhà nói, chúng ta là người một nhà, đừng khách sáo.”

“Vâng.” Tô Mạt gật đầu, đi theo Lý Nguyệt Nga cùng nhau trở về.

Lục Thanh An và Lục Hành Quân tiến vào văn phòng đại đội, sắp đến lúc bà con nộp lương thực và kết toán cuối năm, đây cũng là thời điểm bận rộn nhất của các cán bộ đại đội như họ.

Lục Hành Quân đang kiểm tra sổ sách trong năm của đại đội, rà soát các khoản thu chi cặn kẽ, sau này còn phải công bố cho các xã viên, lỡ như đến lúc đó xảy ra tình trạng các khoản tiền không khớp thì mọi người lại nghi ngờ anh ta tham ô.

Lục Thanh An vào văn phòng, thấy không có người khác, ông ấy móc trong túi ra một cái đồng hồ đưa cho Lục Hành Quân: “Đồng hồ này do Trường Chinh cho con.”

Lục Hành Quân hơi ngạc nhiên, nhưng cũng rất vui mừng: “Cho con? Thằng hai có ý kiến gì không?”

Lục Thanh An xua tay: “Thằng ba cho con, nó có thể có ý kiến gì, nó có tiền lương, nếu cần thiết sẽ tự mình mua.”

Nhà họ Lục chỉ có Lục Thanh An có một chiếc đồng hồ, trước đó được nhà nước khen thưởng trao cho Lục Bá Minh, sau khi Lục Bá Minh từ chức bí thư đại đội, ông đã tặng nó cho Lục Thanh An.

Lúc đó chất lượng đồng hồ rất tốt, dù đã qua nhiều năm, nhưng bởi vì được chăm sóc tốt nên bây giờ vẫn còn dùng tốt.

“Trường Chinh nói trước đó trong một lần làm nhiệm vụ đã làm hỏng một lần, sau khi sửa chữa không còn chính xác lắm, cứ hai ngày phải kiểm tra một lần.”

“Vâng, không thành vấn đề.” Lục Hành Quân vui vẻ đeo đồng hồ lên, đừng nói hai ngày so sánh giờ một lần, cho dù một ngày so giờ một lần cũng không sao.

Xem ra, thằng ba vẫn thân thiết với anh cả.

“Vậy con làm việc đi, cha đến trang trại heo xem thử.” Lục Thanh An nói xong, ông ấy chắp tay sau lưng rời đi.

Chuồng heo sẽ sớm được mở ra, ngoại trừ những con heo làm nhiệm vụ, tất cả những con khác đều được dùng để tạo thu nhập cho cả đội nên không thể qua loa.

Lục Thanh An và đại đội trưởng Lục Bảo Quốc phân công lao động rất rõ ràng, một người chịu trách nhiệm làm tốt công việc sản xuất, người còn lại chịu trách nhiệm làm tốt công việc kinh tế (nghề phụ).

Lục Thanh An phụ trách nghề phụ, mấy năm nay, đại đội sản xuất thôn Lục Gia liên tục nuôi heo, gà, cừu và các loại kinh doanh phụ khác. Mặc dù lợi ích không phải quá đáng kinh ngạc nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc chỉ lấy thức ăn từ dưới đất lên. Điều này có thể nhìn ra thông qua việc công điểm của đại đội tăng giá trị hàng năm.

Sản lượng nông sản năm nay khá tốt, mấy nghề phụ tập thể cũng không tệ, chỉ cần không có vấn đề gì thì những thứ này sẽ được bán cho trạm thu mua, xem như đã cầm chắc danh hiệu đại đội tiên tiến.

Lý Nguyệt Nga nhìn con dâu thứ ba im lặng cúi đầu bước đi, trong lòng bất lực thở dài.

Không biết trong hai ngày nay có mang thai hay không? Nếu cô có một đứa con, cũng sẽ không cô đơn như vậy.

Tới nhà họ Lục, Tô Mạt ngẩng đầu nói với Lý Nguyệt Nga: “Mẹ, con về nhà đây.”

Lý Nguyệt Nga xua tay: “Đi di! Nếu con cần gì thì tới đây nói, mấy ngày nay mẹ đều ở nhà trồng rau, không đi làm công.”

Mặc dù công việc đồng áng của vụ thu đã kết thúc nhưng vẫn còn việc tuốt hạt ngô, 6 công điểm mỗi ngày. Nhà thằng cả và thằng hai đều đi tuốt. Thằng ba vừa kết hôn xong, lương thực dự trữ trong nhà cũng dùng hết, nếu bà ấy không trồng thêm thì mùa đông sẽ không có gì ăn.

Mặc dù bây giờ trồng hơi muộn, nhưng vẫn tốt hơn là không có cái gì để ăn.

Sau khi Tô Mạt về nhà, nhìn căn phòng trống trải, đột nhiên cảm thấy cô đơn, rõ ràng chỉ thiếu một người mà thôi.

Tô Mạt ngồi một mình trên giường đất, bắt đầu khóc.

Sau khi khóc xong lại bắt đầu cổ vũ bản thân.

Tô Mạt, tỉnh táo lên, đã đến lúc bắt đầu cuộc sống mới rồi.

Nghĩ đến cha mẹ sắp đến chuồng bò và tham vọng của bản thân khi mới đến đây, bây giờ còn không mau hành động thì sẽ không kịp.

eyJpdiI6IlwvM2E4NmFsOW5yYnIwZTJOUWs2WERRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJkV1hCWGd4bTQ2STc4MDRaMmtrcVlOeHlGeTBOd2FYQXpzSlwvMGo0Vk1PUVJ2N3VPME4xT242RnBXYmJGNkJUd0JpdXNYUFhBWk1HXC83RU53eG56VVBRbUlzMzhwZjRDV1VFRjV2ZnJ2azd0WjcwZ1pITXhMV3hPMk5xUk1oU1N5NVpaUDNySlE4XC80a3JHZDl6QUV3UmtCZ1B6ZE03WVlTUUtJckNCeG5jcmtQbzVRTjVseFlhRGhHOFFLOXg2SjZsa1JCRVNhdkdMeHBSMGpSblBPdU9taFVYUTM2OVwvTEE4bDBLWTVNMjF6UWtjZWlvVGZYR0ZCUnliYXdHVzdNZDFJeXR6bGRkb3RQRW9ZMlIxRXlKZnRnWDZKeTlON0JEVXpJWDdsUk9yZDFReFNnU21Qd3BvWWxRbXVHVnJXNFB5K1ZWTnFwY253XC9IcXg3RzU1WHUzbGNFVGJjYjhjSnJ2amRYOTJPanRZT1Fxa0JDU0hPODhkZWJCUXhkbXNOTGZDTGEwYlRkcFhNdDFkT3A2ZGc2XC9JbHZOMzF6Z2d5SXE2TXVTZVIwSmdYeXQwR1lpZ1J2eGR1YzVZV2RzR24iLCJtYWMiOiI3NTZmZTBiNWRmYTk3YzIyOGE3OTIwMjcxZDdlMGRhNDVlZGQyMjhiMzBlNDhmMjk1YWYwOGNjMDQ3M2VjNGQ0In0=
eyJpdiI6IkRQK2F6OElMVktNaGJJb0RaNG1kaVE9PSIsInZhbHVlIjoiZWs1bG11SUFEWlFURVRLQXg5dFFVQm55b1hUY2lXM0hwQUFDckwyWjR3NFF5NHhJUWxiTVNHMDV3ZGlLUG9seFROUmxyYVpTKzVnZUJwemtcLzVCcnlxN1M2dURHcm80emRJWE9IVEduNllsWSsxWDA4SUdpR3dXWUh3bXZnUGQxIiwibWFjIjoiZjllOTI2ZjU0ZWQ5YTEwMjIyZDBmMTkxYTM5OTFlMDg3NjI3ZWNmMmFlYzc3NjI2ODFhYzgyNDZmNTIxNzcxZiJ9

Chẳng lẽ ngây ngốc ở nhà và tiêu số tiền lương do Lục Trường Chinh bị thương và chảy m.á.u kiếm được ư?

Ads
';
Advertisement