"Cha, trước đây con còn nhỏ không hiểu chuyện, mẹ lại đối xử với con không tồi nên con đã đưa Phượng Vũ Lệnh cho bà ấy giữ giùm cho con, hiện tại con đã trưởng thành, gả cho người ta rồi, mong mẹ trả lại Phượng Vũ Lệnh cho ta." Ngọc Ý nhẹ nhàng nói.
Triệu thị giật mình, sắc mặt căng thẳng, tức đến gân xanh trên trán giật giật, thì ra xoay một vòng, nha đầu này là ở đây đợi mình.
Bà ta nói mà, sao Ngọc Ý lại đột nhiên làm khó hai người con gái của mình chứ, thì ra là muốn đòi lại Phượng Vũ Lệnh. Bà ta không dễ gì mới lừa về được, đương nhiên sẽ không dễ dàng giao ra.
"Nha đầu con thật là hồ đồ, đó chính là thứ duy nhất mà mẹ con để lại cho con đấy." Sắc mặt Ngọc Hiển lập tức lạnh đi.
Ông ta cũng không biết Triệu thị còn có tâm tư như vậy, vậy mà ông ta không biết chút nào.
"Lão gia, ngài đừng hiểu lầm, lúc trước là Ý Nhi cứ nằng nặc tặng cho ta, là nàng ấy không cần." Triệu thị vội vàng giải thích.
"Mẹ nói như vậy là không đúng rồi, đó chính là vật duy nhất mà mẹ ta để lại cho ta, sao ta lại không cần chứ, là mẹ cứ nói rằng muốn giúp con bảo quản." Giọng nói của Ngọc Ý lạnh đi mấy phần.
Triệu thị vô cùng xấu hổ, còn muốn nói gì đó nhưng lại liếc nhìn về phía đôi mắt đen hung hãn âm hiểm kia của Vu Kì Thiên, sợ hãi đến run rẩy, vội vàng viện cớ: "Đã nhiều năm rồi, ta cũng không nhớ rõ đã để nó ở đâu nữa, đợi ta về tìm lại rồi đưa qua cho ngươi."
"Không cần phiền phức như vậy, viện tử của mẹ cũng không lớn lắm, nếu hạ nhân của phủ thừa tướng không đủ thì bảo Long ảnh vệ của thế tử giúp đỡ, Long ảnh vệ giỏi nhất là tìm kiếm và theo dõi." Ngọc Ý nhướn mày nhìn qua.
Triệu thị thầm mắng Ngọc Ý trong lòng, nha đầu này xem ra nếu hôm nay không lấy lại được lệnh bài sẽ không chịu để yên, bà ta đương nhiên không muốn trả lại, những năm nay nhờ vào Phượng Vũ Lệnh mà bà ta đã quét đi được không ít chướng ngại.
Nhưng thế tử và Ngọc Hiển đều ở đây, Triệu thị không thể nói không trả, đột nhiên bà ta nhắm hai mắt lại và ngất đi.
"Phu nhân, phu nhân, người sao vậy?" Ma ma bên cạnh lập tức kêu lên.
"Người đâu, đi mời đại phu." Ngọc Hiển cau mày, có chút lo lắng.
"Cha, không cần mời đại phu đâu, con vừa hay biết chút y thuật." Ngọc Ý bước qua.
Mẹ kiếp, dám ở trước mặt cô giả bộ ngất xỉu, đây không phải là muốn bị ngược đãi sao?
"Đúng vậy, con gái ta biết y thuật, con xem giúp phu nhân đi." Ngọc Hiển nói.
"Được, cha." Ngọc Ý ngồi xổm xuống, giúp Triệu thị bắt mạch, càng thêm xác định bà ta là đang giả vờ.
"Mẹ, y thuật này của con gái cũng không phải là tinh thông, chỉ học được sơ sơ một chút, nếu có chỗ nào chẩn trị không đúng, mong người thứ lỗi." Ngọc Ý thong dong nói, cô giơ tay mò về phía cây châm bạc giữa tóc, không cho Triệu thị có cơ hội mở miệng, đâm vào mấy huyệt vị
Ý
của bà ta.
Triệu thị vốn đang hôn mê đột nhiên hét lớn một tiếng, muốn nói nhưng lại không nói được, lồng ngực khó chịu, trong bụng quặn lên, cả người khó chịu muốn chết, nằm bò ra bãi cỏ bên cạnh và nôn ộc ộc.
"Ý Nhi, mẹ con sao vậy?" Ngọc Hiển lo lắng hỏi.
"Cha yên tâm, mẹ đây là ăn quá nhiều, tích thức ăn, nôn ra là ổn rồi." Ngọc Ý đáp.
Ngọc Hiển lúc này mới yên tâm, sau đó sắc mặt tối sầm lại: "Triệu thị, nôn xong thì trở về lấy Phượng Vũ Lệnh ra trả lại cho Ý Nhi, đó không phải thứ mà bà nên cầm. Ngoài ra, Triệu thị không biết cách dạy con, tạm thời tước bỏ quyền quản gia, trước tiên hãy giao cho Chu di nương đi."
"Vẫn là cha anh minh." Ngọc Ý đồng ý.
Triệu thị đang nôn ọe muốn ngăn lại và thuyết phục nhưng không nói ra được chữ nào, chỉ không ngừng nôn ọe, nghe thấy mệnh lệnh của lão gia, lần này thực sự hai mắt tối sầm, hoàn toàn ngất xỉu.
Thấy bà ta như vậy, Ngọc Ý đầy vẻ thương xót: "Mẹ đã hôn mê rồi, chỉ đành làm phiền Long ảnh vệ của thế tử ra tay thôi, Phượng Vũ Lệnh ở trong tay mẹ nhiều năm như vậy, đã đến lúc nên trả lại rồi."
"Không thành vấn đề." Vu Kì Thiên gật đầu đồng ý, vừa định gọi Long ảnh vệ.
"Đại tỷ, ta biết Phượng Vũ Lệnh kia của tỷ ở đâu, ta dẫn tỷ đi lấy, tỷ có thể tha cho ta không, ta thật sự biết lỗi rồi." Ngọc Ly đột nhiên nói lớn.
Ngọc Linh bên cạnh dùng tay véo nàng ta, con heo ngu ngốc này không nhìn ra được là mẹ cố ý ngất xỉu, không muốn trả lại cho Ngọc Ý sao?
"Nhị tỷ, tỷ véo ta làm gì? Chuyện tỷ hãm hại ta vừa rồi, ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu, tỷ muốn chết thì đừng kéo ta theo, Phượng Vũ Lệnh kia vốn chính là của đại tỷ, trả lại cho đại tỷ thì không nên sao?" Ngọc Ly tức giận trừng mắt nhìn nàng ta.
Ngọc Linh vô cùng xấu hổ: "Muội đừng nói lung tung, ta là muốn đỡ muội đứng lên, tay trơn quá. Ta cũng không nói không trả lại cho đại tỷ, đó là vật mẹ cất giữ, ta cũng không biết ở đâu."
"Ta biết, ta dẫn đại tỷ qua đó." Ngọc Ly ngây thơ nói.
Ngọc Ý nhìn thấy những động tá nhỏ của Ngọc Linh, lúc này cô cảm thấy Ngọc Ly hống hách bị chiều hư này có chút thuận mắt rồi.
Dù sao, ngụy quân tử còn đáng hận hơn là chân tiểu tử.
"Được, cô giúp ta tìm Phượng Vũ Lệnh, ta sẽ bảo thế tử bỏ qua lỗi cho cô." Ngọc Ý sảng khoái đồng ý.
Cô vốn chỉ muốn lấy lại Phượng Vũ Lệnh, không ngờ rằng Ngọc Ly lại chủ động mắng cô, vừa hay gãi đúng chỗ ngứa, một mũi tên trúng hai con nhạn mà giáo huấn hai người bọn họ.
"Đa tạ đại tỷ, vẫn là đại tỷ tốt với ta nhất." Ngọc Ly đã quên mấy cái tát mà Ngọc Ý dành cho nàng ta vừa rồi, nghe nói có thể được tha mạng không chết liền cảm kích Ngọc Ý không thôi.
Ý
Ngọc Linh cũng muốn đứng dậy theo nhưng Ngọc Ý lại lạnh lùng nhìn nàng ta một cái: "Long Nhị, ném cô ta xuống hồ rửa não chút đi, trong đầu luôn chứa đựng âm mưu toan tính không tốt."
"Vâng, phu nhân."
"Đại tỷ.." Lời cầu xin của Ngọc Linh còn chưa nói ra khỏi miệng, nàng ta liền bị Long Nhị cho một đạp xuống hồ.
Mặc dù hiện tại đã là giữa tháng 5 rồi nhưng nước hồ vẫn còn hơi lạnh, cộng thêm Ngọc Linh không biết bơi, cả người ngã nhào trong hồ liền liều mạng đập nước kêu cứu mạng, bị sặc nước mấy lần.
Long Nhị cũng không thật sự mặc kệ nàng ta, mỗi lần Ngọc Linh sắp chết đuối, Long Nhị liền túm lấy y phục sau cổ nàng ta và kéo lên, để nàng ta thở vài hơi rồi lại ném vào trong nước, cứ lặp đi lặp lại như vậy, Ngọc Linh hôn mê bất tỉnh.
Không biết là do bị dọa sợ hay là bị sặc nước.
"Đáng đời, ai bảo tỷ ta cố ý hãm hại ta, rõ ràng là đã nói qua nhưng không thừa nhận, nên giáo huấn tỷ ta." Ngọc Ly như được giải tỏa cơn tức mà nói, dẫn theo đám người Ngọc Ý đi đến viện tử của Triệu thị.
Ngọc Ý quan sát căn phòng một lượt, phong cách giản lược, bài trí tinh xảo, xa hoa, mọi thứ đều là đồ cao cấp, có thể thấy là một người rất biết hưởng thụ.
Ngọc Ly quen đường quen lối tiến vào, đi thẳng đến đại sảnh, sau đó di chuyển bức tượng Quan Âm để thờ cúng, mở phần đế của bệ thờ ra, một tấm lệnh bài màu vàng xuất hiện.
"Đại tỷ, đây chính là Phượng Vũ Lệnh của tỷ." Ngọc Ly cung kính đưa qua.
Ngọc Ý liếc nhìn một cái, quả thật chính là tấm Phượng Vũ Lệnh đã bị Triệu thị dụ dỗ lừa đi kia, Triệu thị vẫn thật là có tâm cơ, vậy mà lại giấu lệnh bài dưới đế của tượng Phật, nếu không phải là Ngọc Ly, e rằng muốn tìm thấy cũng phải tốn nhiều thời gian công sức.
"Da ta."
"Ta xét việc không xét người, cô giúp ta tìm được, đương nhiên phải cảm ơn." Ngọc Ý trả lời.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất