Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo…
"Răng rắc."
Dưới đòn tấn công kinh khủng của Lâm Phong, Lưu Viêm pháp thuẫn hoàn toàn không ngăn được, vừa chạm vào đã vỡ nát...
"Không..."
Tu giả Nguyên Anh hậu kỳ tuyệt vọng, nổi giận gầm lên một tiếng, trong sự không cam lòng đến cực điểm, gã bị nổ thành một đống sương máu.
Khi thấy cảnh tượng này, mọi người có mặt tại hiện trường không khỏi nuốt nước bọt.
Cho dù Đường Như vốn rất bình tĩnh cũng há hốc miệng ngạc nhiên...
Chuyện này... Là thật sao?
Cho dù dưới sự giúp đỡ của Triệu Viêm, người đàn ông này vẫn giết chết một tu giả Nguyên Anh hậu kỳ trong nháy mắt?
"Chơi vui lắm đúng không?" Lâm Phong thản nhiên dời mắt về phía Triệu Viêm.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy ánh mắt Lâm Phong, trong lòng Triệu Viêm bỗng nhói lên, gã có cảm giác ớn lạnh dọc theo cột sống.
Nhưng rất nhanh, gã tỉnh táo lại, u ám hỏi: "Có thể giết chết hai sư đệ nội môn của tao, chắc chắn mày không phải là người bình thường, rốt cuộc mày có lai lịch gì?"
"Cũng không có lai lịch gì cả, tôi chỉ là một anh chàng đẹp trai thường thường không có gì lạ mà thôi. Chẳng phải anh ghét mấy người đẹp trai sao?"
Lâm Phong khẽ cười một tiếng, thân thể anh lập tức biến mất trong mắt mọi người, xuất hiện trước mặt Triệu Viêm, anh giơ tay phải ra...
"Xoạt ~"
Con ngươi Triệu Viêm hơi co lại, sau hai trận chiến vừa rồi, gã biết thực lực của Lâm Phong tuyệt đối không thua mình, mà anh lại có một nhục thân vô cùng đáng sợ.
Cho nên gã lập tức lùi lại, đồng thời tay nắm pháp ấn, thi triển bí pháp vô thượng.
"Mày nghĩ tao giống hai thằng ngu vừa nãy sao?"
"Để tao cho mày thấy thuật pháp vô thượng của Phần Cốc, Phần Liên Thiên Tuyệt."
“Bùm!”
Trong nháy mắt, bán kính trăm mét biến thành một biển lửa. Trong biển lửa, một đóa hoa sen diễm lệ kinh người chậm rãi nở rộ...
Khi hoa sen nở rộ, một làn sóng kinh hoàng có thể nhìn thấy bằng mắt thường bắn về phía Lâm Phong như muốn hủy diệt trời đất.
"Chút tài mọn mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ?"
Thân thể Lâm Phong tỏa ra ánh sáng vàng, mọi loại lửa đều không thể làm hại được anh!
Anh đưa bàn tay to lớn của mình ra, trực tiếp nắm lấy bông hoa sen trong biển lửa, nhẹ nhàng siết chặt…
"Răng rắc." Chỉ trong nháy mắt, hoa sen lửa đã chôn vùi trong lòng bàn tay anh.
Khi thấy cảnh tượng này, Triệu Viêm không nhịn được hít một hơi lạnh, gã chỉ cảm thấy da đầu mình run lên từng hồi.
Mẹ nó, rốt cuộc gã đã chọc phải nhân vật nào đây?
Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn, gã vừa chạy trốn ra xa vừa lấy bùa truyền âm ra cầu cứu mấy sư huynh trong bí cảnh...
"Tốc độ của anh quá chậm, quá chậm."
Lâm Phong dễ dàng đuổi kịp Triệu Viêm rồi bóp cổ gã nhấc lên.
"Mày..." Triệu Viêm hoảng sợ, không còn dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi nữa.
Giờ này khắc này, những người vây xem xung quanh cũng rùng mình, ai mà ngờ một người trông có vẻ không có gì ngoài đẹp trai lại mạnh đến mức có thể dễ dàng tóm được đệ tử chân truyền của Phần Cốc.
"Tao là đệ tử chân truyền của Phần Cốc, sư phụ tao là đại năng Hóa Thần, bây giờ mày thả tao đi thì tao có thể bỏ qua chuyện cũ." Triệu Viêm cố giả vờ bình tĩnh nói.
"Thật sao?"
"Nhưng tôi cũng giống anh.."
"Anh rất ghét người đẹp trai, còn tôi thì cực ghét người xấu xí. Nhất là mấy người đã xấu còn tác oai tác quái."
Lâm Phong trêu tức gã, chuẩn bị sử dụng Hấp Tinh đại pháp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất