Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

 

Mặc dù gã không nhận ra cỏ Linh Hư, nhưng thứ mà ngay cả Lâm Phong cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thèm muốn thì chắc chắn sẽ cực kỳ quý giá!  

 

Mẹ kiếp!  

 

Nếu Lâm Phong không đến, cây linh thảo đó chắc chắn sẽ là của gã!  

 

Thằng chó chết Lâm Phong đó, dám cướp linh thảo của gã!  

 

Trong lòng Park Inbo vô cùng uất ức!  

 

Gã liếc nhìn xung quanh, thấy mọi người đều lộ vẻ thèm thuồng, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, lập tức lớn tiếng nói:  

 

“Lâm Phong, cây linh thảo đó, tất cả mọi người có mặt ở đây đều đã nhìn thấy! Theo như nguyên tắc, có phải là anh nên chia sẻ nó cho chúng tôi không?”  

 

Gã vừa dứt lời!  

 

Rất nhiều tu giả có mặt ở đó đã lập tức hiểu ý của Park Inbo, nhao nhao gật đầu nói:  

 

“Đúng vậy! Của cải gì đó phải chia đều hết!”  

 

“Cây linh thảo này là do tất cả chúng ta cùng nhau phát hiện, nên chia đều mới đúng!”  

 

Thậm chí, có người còn cười nói:  

 

“Lâm Phong, người Đại Hạ các anh theo tư tưởng Nho gia, luôn nói cái gì mà phải học theo lời dạy của bậc thánh hiền, sống phải có đạo đức thì người khác mới kính nể! Chắc anh không định một mình hưởng trọn cả cây linh thảo đó đâu đúng không?”  

 

Nghe thấy những lời này, Vương Phú Quý và những người khác lập tức cau mày, tức giận, lớn tiếng phản bác:  

 

“Đúng là cái lũ mặt trơ mày tráo! Lúc nãy yêu thú tấn công chúng tôi, sao mấy người không ra tay giết nó đi, bây giờ còn muốn hưởng lợi sao?”  

 

“Không thể nói như vậy được! Lúc nãy chúng tôi cũng định ra tay rồi, chỉ là không kịp thôi! Anh bảo Lâm Phong của mấy người đến nhanh quá làm chi.” Một gã đàn ông mặc áo đen cười nói.  

 

“Mấy cái tên khốn…” Vương Phú Quý còn muốn nói gì đó thì bất chợt thấy Lâm Phong đột nhiên vung tay lên, tát cho cái gã đàn ông mặc áo đen kia biến thành sương máu.  

 

Sau đó, Lâm Phong ung dung nhổ cỏ Linh Hư lên, thản nhiên hỏi:  

 

“Còn ai muốn thử khiêu khích tôi nữa không?”  

 

Chứng kiến cảnh vừa rồi, ai nấy đều sợ đến mức ngậm chặt miệng.  

 

Mọi người không nhịn được mà nuốt nước bọt, cảm thấy toàn thân lạnh toát, không dám nói gì thêm nữa.  

 

Lâm Phong đi đến trước mặt Park Inbo, cười cười hỏi:  

 

“Anh muốn có cây linh thảo này lắm chứ gì?”  

 

Tim Park Inbo đột nhiên thắt lại.  

 

Không hiểu sao, rõ ràng gã là cường giả Hư Cảnh, nhưng khi đối mặt với ánh mắt của Lâm Phong, da đầu gã lại không nhịn được mà tê dại, trong lòng dâng lên một trận sợ hãi!  

 

Ban đầu, gã định tập hợp sức mạnh của mọi người, ép Lâm Phong chia ra chút lợi ích.  

 

Nhưng không ngờ Lâm Phong lại trực tiếp ra tay giết người!  

 

“Không phải vậy…. cái đó… tôi thấy cũng bình thường, có hay không cũng được!” Park In-bo cười gượng, nói.  

 

Gã quyết định tạm thời không nên hành động dại dột, tránh đắc tội với Lâm Phong!  

 

Dù sao đây mới chỉ là bắt đầu, sau này chắc chắn sẽ còn có thứ tốt hơn nữa, không cần thiết vì một cây linh thảo mà liều mạng với Lâm Phong!  

 

“Chát!”  

eyJpdiI6IjkzYlwvRFBxMmVEdGhKd2xPejBSTWFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im1jM0RFRzZUWk1uT25JNGR6dmN5K2xlWmNiMThUdnk1dE0rc2pEXC9SdE0xc1hlQTRQM20yVUxvRFltSjRlR24rIiwibWFjIjoiYTg4ZGIxMWQ3ZmIxN2EzOGUzMGE4ODVhY2YxMzVhNWRiY2ViODZmMjczNTUzOTdhYjk4ZWVhMmFlNmUxYTJkZiJ9
eyJpdiI6Ilp5UU9oeUs2VXVlQVwvR2NCd04waHF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFqc1wvNGVOVUxra2l1aThuOXdxQVNEZDhIcG1jZjQ2MHNCbzJtb1dxeW5pY3I5bjFlR01DaXVIVXRwZkVvZ2lUNEdQUW5nNExNbGYyZDJBSVMxWElsenRsOXNIdkhNVXBlbk42WURFTWd3XC9ENm9GaWdBMEhSN0lteDhTTTI5TU5tVUxrSmpXNjhtUVhKdlVBTm9yQmhqREpDblFZT25DMzBLY3B3NWpPVkd3UzQzem5Oa0g3S0NFY0xrNk1OTDZtRWt1eVVDNDV2UzdLOHFuXC9obGFKWWh5Q0hxWWh0dkxScm1pUHRJMDM1M3pDYTNwMFVmSVgxMVlvTEpvTGtrWXpEV093NDZPWGI3VEo1QnhPNEphdzNJcVBOQWRVNXJTOHpnYzN6RFJlUnVFb2dBSFpST0Z4QkxVOXRqY0RubTMxWEk0UmprWmFpRXAwQnJcL3pyWE1DQ2kyalczZXlldGs5RUFEQkwyRDR0WGFCS3dIZGhlV1NHaDRzbmJ5U0JjWW9LaG5CVmt3V0VMNzRXNFZlb0taNHNvdTJxZUxJdzYwYzRSZThFTVZqZWs5OEFld0NVVG9SdERHMnlGSmZydjlxIiwibWFjIjoiMjM3Nzc4NjEyOWUwOGE0YWNlM2U1ODgzOTQzN2NkOTY5ODJmMmVmNWY4N2YyM2E5MDkwOWQ3YWViMTNhZjExNSJ9

“Thằng ngu, mày nghĩ mày diễn dở vậy mà tao không nhận ra mày đang giả vờ chắc?”

Ads
';
Advertisement