Vương Tử Lăng hít hà, trai tài gái sắc, giờ gặp lại nhau dường như lâu lắm đã quen nhau, nàng mới lấy lòng vương gia chưa được bao lâu thì tình cũ đã xuất hiện muốn nối lại tình xưa.
Chưa nói đến bà nhũ mẫu khó chịu luôn có thành kiến với mình cũng xuất hiện, nhìn tình hình có lẽ họ rất thân thiết với nhau, phen này xem như đi tong.
"Tham kiến vương gia." - Tô Lan Ngọc chùn nhẹ người, hai tay để bên hong hành lễ, khẽ liếc qua Vương Tử Lăng giọng nói trở nên cọc cằn: "Vương phi."
Vương Tử Lăng sững người, cố giương lên nụ cười sượng ngắt như tiếp lời, có cần thể hiện rõ ràng vậy hông.
Gia Cát Lập Vân nhìn nàng, môi nở nụ cười khó hiểu, vội bước tới đỡ bà ấy dậy: "Nhũ mẫu không cần quá đa lễ."
Tô Lan Ngọc cười hoà ái nhìn Gia Cát Lập Vân: "Ta thấy rất lâu Uyển Nhu chưa tới phủ, còn có con bé rất hiểu chuyện luôn săn sóc ta khi ở thái y viện nên đặc biệt mời đến, sẵn tiện hàn huyên tâm sự với vương gia, người không trách nhũ mẫu tự ý quyết định chứ?"
Gia Cát Lập Vân đối với nhũ mẫu rất mực tôn trọng, thái độ luôn điềm đạm: "Sao ta có thể trách nhũ mẫu, thương thế của người thế nào rồi?"
Nghe đến đây Tô Lan Ngọc đá ngay ánh mắt sắt lẹm nhìn Vương Tử Lăng, hừ nhẹ: "Cũng may bà già này phước lớn mạng lớn, nhờ ơn của vương gia mang ta đi nơi khác chữa trị nên đã khoẻ hơn nhiều rồi."
Vương Tử Lăng chỉ biết giương lên một nụ cười thương mại, sao hôm nay giống ngày hội vạch mặt vậy.
"Tham kiến vương gia, vương phi." - Hạ Uyển Nhu thấy Gia Cát Lập Vân phớt lờ mình, bước gần hơn một chút nhẹ nhàng hạ người hành lễ, đôi môi đỏ thắm tươi cười: "Lập Vân ca, huynh không chào đón muội ư?"
Thấy tình hình không ổn, Vương Tử Lăng vội chen vào giữa, tay quàng chặt tay Gia Cát Lập Vân, cười tươi đáp lời nàng ta như rất thân thiết: "Sao có thể, người đến đều là khách, huống hồ muội và Nghiêm đệ là do nhũ mẫu mời đến, ta và tướng công phải cảm thấy vinh dự mới đúng, thiếp nói đúng không?."
Dù cơ hội thắng lợi là rất nhỏ nhưng không thử tranh giành thì sẽ mất cả chì lẫn chài, tướng công là của ta, chức vị vương phi cũng là của ta, cả phủ to lớn này cũng là của ta, tất cả đều là của ta, đừng hòng tranh.
Gia Cát Lập Vân đối diện với hành động này của nàng bỗng chốc môi nhoẻn lên, gật đầu: "Vương phi nói phải."
Đáy lòng Hạ Uyển Nhu lăn tăn như có gió lùa trên mặt hồ yên ả, bầu trời bỗng hoá giông bão khi thấy Gia Cát Lập Vân vui vẻ thân thiết với một nữ nhân khác ngoài mình.
Trước nay ngoài nàng ta thì chàng hoàn toàn không tiếp xúc gần gũi với nữ nhân nào, không ngờ binh bộ thượng thư lại hớt tay trên khi xin hoàng thượng ban hôn cho con gái mình và Gia Cát Lập Vân.
Nghe nói vương phi rất ghét vương gia nên chưa bao giờ hoà hợp, nghe thế nàng ta rất vui vì bản thân vẫn còn cơ hội đạp đổ vương phi và ngồi vào vị trí này.
Lần này đến đây là để xác nhận lời đồn và tranh giành lại vị trí vốn thuộc về mình nhưng sao trông họ lại thân mật thế kia, lẽ nào những gì nàng ta nghe đã sai.
Bỏ qua Vương Tử Lăng đứng ở giữa, Hạ Uyển Nhu tiến gần nhưng không thất lễ, đôi mắt long lanh nhìn Gia Cát Lập Vân, nhẹ giọng: "Có phải huynh giận vì muội không thường xuyên đến đây không? Trước đó do mẫu thân muội bệnh nặng, thân làm hài nhi phải túc trực kề cận, mấy năm nay muội rất muốn đến thăm huynh nhưng sợ không hợp lễ nghĩa."
Tô Lan Ngọc gật đầu, vỗ nhẹ mu bàn tay Hạ Uyển Nhu: "Con bé rất hiểu lễ nghĩa lại còn rất hiếu thuận và biết chăm sóc người khác, chẳng như ai kia đến việc chăm sóc phu quân mình cũng không xong, suốt ngày tơ tưởng người đàn ông khác, vương gia cũng nên xem xét lại vị trí vương phi một chút thì hơn."
"Nhũ mẫu nói phải, lúc trước là do ta còn bồng bột, sau này phải nhờ nhũ mẫu chỉ bảo thêm, ta sẽ cố gắng tiếp thu không để tướng công phải bận lòng." - Nàng không cho ai có cơ hội xen ngang lời mình, mỉm cười nhìn sang Hạ Uyển Nhu: "Tướng công là người rộng lượng, nam tử hán đại trượng phu sao có thể giận hờn vu vơ một nữ nhân, cô nương nghĩ nhiều rồi, đúng không tướng công?"
Vương Tử Lăng tiếp tục nép sát vào người Gia Cát Lập Vân hơn, chất giọng ngọt ngào hoà cùng nụ cười ấm áp của nàng tựa như đứa trẻ đang cố lấy lòng người đối diện để được phần hơn.
Chàng mỉm cười nhẹ xoa mái tóc nàng, giọng nói yêu chiều: "Nàng nói gì cũng đúng."
Hôm nay không còn đối đầu với nhũ mẫu nữa, nói chuyện lại rất chừng mực, nàng thay đổi thật rồi ư?
Hạ Nghiêm thong dong đi tới: "Vương gia, từ chiến trường trở về ta có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo huynh nên lần này đặt biệt đến đây, không làm phiền vương gia chứ."
"Ta luôn chào đón đệ, mới ngày nào còn chạy theo ta đòi ra chiến trường, hôm nay đã thành thống lĩnh của mấy vạn quân, thật làm ta mở mang tầm mắt." - Gia Cát Lập Vân vui vẻ đối đáp, tựa như chẳng hề để tâm quá khứ lộn xộn của hắn và Vương Tử Lăng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất