CHƯƠNG 639
Canh khí của Cửu Thiên trực tiếp bị đánh tan, lực lượng cắn trả khiến hắn ta cuộn trào khí huyết.
Ngọc Tiếu Nhi thì còn trực tiếp hôn mê, máu cháy ra từ khóe miệng của cô ta. Biển lớn dậy sóng, một làn sóng lớn ập tới, trong nháy mắt vỗ trúng đám người Cửu Thiên.
Đây là điều Cửu Thiên không dự liệu được, bọn họ đã trốn ở xa như thế, vậy mà vẫn bị sóng lớn đánh trúng.
Gần như trong nháy mắt, cơ thể của Ngọc Tiếu Nhi và Tăng Tiến bay ra.
Phản ứng của Cửu Thiên nhanh chóng, cũng chỉ kéo được cánh tay của Ngọc Tiếu Nhi.
Cửu Thiên nghiến răng, quát một tiếng, trực tiếp quăng Ngọc Tiểu Nhi vào trong phủ đệ hư không của mình.
Lúc này cũng không lo nhiều như vậy, có thể bảo vệ tính mạng của Ngọc Tiểu Nhi là kết quả tốt nhất. Tiểu Hắc cũng cùng lúc theo vào trong phủ đệ hư không của Cửu Thiên.
Canh kình toàn thân của Quỳ Ngưu bị đập cho lảo đảo, không dễ gì mới đứng dậy được, nhưng lại bị một dao động sấm sét sót lại đánh trúng.
Canh kình sụp đổ, cả người bay ngược ra.
Cửu Thiên bỗng đứng dậy, một tay tóm lấy tay của Vũ Hoàng Yến, lao về phía Tăng Tiến.
Sấm sét xung quanh quét qua, vô số hoang thú mất mạng.
Tay còn lại Cửu Thiên xách Tăng Tiến lên, nhìn Tăng Tiến cả người bốc khói, Cửu Thiên hét lên: “Chết chưa, còn sức không?”
Tăng Tiến cắn răng đứng dậy nói: “Vẫn được.”
Quang hoa thu lại, Quỳ Ngưu khôi phục nguyên trạng, cúi đầu liếc nhìn về phía Vũ Nhất Xướng, ở đó chỉ còn lại một khoảng đất cháy đen.
Quỳ Ngưu hừ hừ không hài lòng, trong mũi tỏa ra lôi quang, giống như có chút bất mãn trước cách chết như này của Vũ Nhất Xướng, có phải bị nó đánh chết rồi không?
Đột nhiên, Quỳ Ngưu xoay đầu lại, đôi mắt trâu lại nhìn đám người Cửu Thiên.
Sau đó, trong đôi mắt của Quỳ Ngưu lộ ra sự điên cuồng.
Con người, lại là con người đáng chết.
Quỳ Ngưu hét lên một tiếng to, sau đó lao thẳng về phía đám người Cửu Thiên.
Nơi nó đi qua, mặt đất nứt ra, đất bụi bay mù mịt.
Vũ Hoàng Yến sững sờ nhìn Quỳ Ngưu đuổi qua, nhất thời cũng quên mất Cửu Thiên kéo tay của cô ta.
“Cửu Thiên, mau tiếp tục khiến nó cút, nó đuổi tới rồi.”
Khóe miệng của Cửu Thiên xuất hiện một tia máu, cảm thấy canh khí cuộn trào trong cơ thể, nghiến răng nói: “Tạm thời không được, chạy!”
Ba người liều mạng chạy về phía khu rừng, còn ở lại bờ biển nữa, bọn họ chỉ có một con đường chết.
Tính sai sót rồi, lần này là sai sót triệt để.
Cửu Thiên thầm mắng trong lòng, cách nghĩ ban đầu của hắn rất hay, khiến Quỳ Ngưu đuổi theo Vũ Nhất Xướng rồi chạy.
Có kỹ năng trốn hoang thú ở đó, hắn có thể tiến lui tự do.
Nhưng bây giờ mọi thứ chỉ thua ở một chiêu lôi quang mang tính hủy diệt của Quỳ Ngưu.
Dưới lôi quang đáng sợ, hắn căn bản không có năng lực chống đỡ tiếp bức màn ánh sáng để trốn hoang thú đó nữa.
Tên ngu Vũ Nhất Xướng đó càng làm hắn thất vọng, đường đường là cao thủ Ngoại Canh đỉnh phong.
Vậy mà ngay cả một chiêu của Quỳ Ngưu cũng không đỡ được.
Cảm giác thật sự là... không thể miêu tả bằng ngôn từ được!
Liều mạng chạy trốn, Cửu Thiên buông tay kéo Vũ Hoàng Yến, cầm trọng kiếm Vô Phong của mình ở trong tay.
Vũ Hoàng Yến và Tăng Tiến liếc nhìn Cửu Thiên, hắn đang nói chuyện với ai thế?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất