CHƯƠNG 635
Cửu Long Huyền Cung Tháp thở dài một tiếng, giống như vẫn đang tiếc nuối cho Thập Phương tiên sư.
Cửu Thiên lại yên lặng nhìn những hình ảnh Thập Phương tiên sư kêu Cửu Long Huyền Cung Tháp ghi lại.
Ầm!
Đột nhiên, mặt nước nổ vang.
Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức bị thu hút qua đó.
Mặt biển đằng xa dậy sóng, làn sóng cực lớn không ngừng dâng cao.
Đây là dấu hiệu yêu thú tuyệt thế sắp xuất thế.
Cửu Thiên lập tức dừng xem, lớn tiếng hét lên: “Lùi lại, lùi lại!”
Mọi người lập tức chạy về sau, Tăng Tiến bảo vệ Ngọc Tiếu Nhi rút về sau.
Vũ Hoàng Yến và Cửu Thiên cũng lùi lại, lúc này trên trời tiếng sấm sét ầm ầm, sấm chớp lóe sáng không ngừng từ trên trời rơi xuống, giống như những thanh trường kiếm xé rách bầu trời, rơi xuống mặt biển.
Gió nổi lên, mưa trút xuống.
Lúc này, mưa càng lớn hơn, nước mưa từ trên trời rơi xuống trở nên lớn và ngưng thực, giống như những viên đá rơi xuống, đập xuống đất, cũng có thể xuất hiện vết lõm.
Chỉ là nước mưa khiến Ngọc Tiếu Nhi có hơi không chịu được.
Vẫn là Tăng Tiến bắt đầu khuếch tán cạnh kình, che chắn giúp cho Ngọc Tiếu Nhi.
Gió cũng trở nên cuồng bạo, giống như muốn xé toạc người vậy.
Cây cối đổ sang một bên, đám người đứng ở cách đó không xa yên lặng quan sát.
Lúc này, Vũ Hoàng Yến hỏi một câu.
“Vũ Nhất Xướng đâu?”
Cửu Thiên quay đầu liếc nhìn nói: “Đi kiếm thức ăn vẫn chưa quay về.”
Trong mắt Vũ Hoàng Yến lập tức lóe ánh sáng kỳ lạ.
Sóng càng ngày càng cao, sau đó một tiếng trâu rống cực lớn vang lên.
Gu!
Mặt đất đang chấn động, tầng mây trên trời cũng sắp bị tan ra.
Vô số sấm sét đánh xuống cùng lúc, ngay lập tức bầu trời như được chiếu sáng.
Sau đó trong nước xuất hiện một con trâu cực lớn.
Mặt nước bị tẽ ra, con trâu khổng lồ màu xám trắng hiện ra.
Bóng người cực lớn, giống như một ngọn núi nổi lên trong biển, toàn thân bao trùm ánh sáng xám trắng, sáng giống như mặt trăng mặt trời.
Cơ thể của nó như con trâu, nhưng đầu lại có hơi giống rồng.
Chỉ một con mắt đã co bằng cái phòng.
Trâu khổng lồ đáng sợ như này, đám người Cửu Thiên nhìn mà đơ ra.
Bọn họ thật sự phải chiến đấu với hoang thú đáng sợ này sao?
Dù là Cửu Thiên ở trong huyễn cảnh chiến đấu một năm với các loại hoang thú, cũng chưa từng thấy hoang thú có thanh khí lớn như này.
Nhất thời, Cửu Thiên cũng cảm thấy khóe mắt của mình có hơi run.
“Trời ạ, hoang thú cỡ này, là cái chúng ta có thể chiến thắng ư?”
Tăng Tiến sửng sốt thốt lên, Ngọc Tiếu Nhi dùng tay che miệng của mình lại.
Cô ta bỗng cảm thấy mình tới đây là một sai lầm, hoang thú tuyệt thế cỡ này, đâu phải là hoang thú cô ta có thể chiến đấu.
Ngọc Tiểu Nhi lẩm bẩm nói: “Thúc phụ, cháu nên nghe lời của người.”
Biểu hiện của đám người, lúc này cũng lọt hết vào trong mắt của Lữ lão đầu tử và Chung lão quỷ.
Hai kẻ già không nên nết, cười vô cùng vui vẻ.
“Ha ha ha ha, ông nhìn xem dáng vẻ kinh sợ của đám nhóc này đi, bọn họ liệu có khi nào bị dọa tè ra quần không?”
“Con trâu con này đã dọa bọn họ thành như này. Vậy sau này, đợi khi bọn họ vào Thú vực Hoang Cổ, còn không phải sẽ ngất tại chỗ luôn à. “Tôi thấy rất có khả năng. Ông cược trong mấy đứa nhóc này có mấy người thật sự dám ra tay với Quỳ Ngưu?”
“Hai người, tên nhóc này tính là một người, người còn lại thì chắc cô nhóc trấn tĩnh kia cũng được.”
Hai lão già khẽ gật đầu với bóng người của Cửu Thiên và Vũ Hoàng Yến.
Quỳ Ngưu bắt đầu di chuyển, nước biển tách ra, cái chân duy nhất của Quỳ Ngưu giống như kình thiên thần trụ, bắt đầu đi về phía trước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất