CHƯƠNG 583
Sức mạnh cuồn cuộn không ngừng tăng lên, có dấu hiệu trực tiếp đột phá đến Ngoại Canh cấp tám.
Ngọc Châu Mục ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, không ra tay ngăn cản, cho dù ông ta biết điên cuồng thăng cấp như thế này không có lợi cho bản thân võ giả, nhưng ông ta cũng không nói gì.
Dù sao, ngộ đạo là chuyện không dễ dàng, làm phiền người khác ngộ đạo, có thể sẽ hủy hoại cả một đời người.
Điên cuồng thăng cấp dẫn đến nền tảng không ổn định, sau này có thể cố gắng, liều mạng chiến đấu để bù đắp.
Nhưng nếu như ngộ đạo bị gián đoạn, dù có muốn bù đắp cũng rất khó.
Trong chốc lát, nhìn thấy Cửu Thiên đã đạt đột phá đến điểm giới giạn, chỉ cần hắn phóng khí thế ra, Ngoại Canh cấp tám nước chảy thành sông.
Nhưng đúng lúc này, bản thân Cửu Thiên lại ép buộc nén sức mạnh trở lại.
Chỉ thấy các bắp thịt trên người hắn co vào, giãn ra, cố gắng cưỡng ép cắt đứng sức mạnh, ngăn cản bản thân đột phá.
“Định lực mạnh thật!”
Lần này, ngay Ngọc Châu Mục cũng kinh ngạc đến mức phát ra tiếng.
Trong lúc ngộ đạo, có thể giữ được lý trí, võ giả như thế này, mấy chục năm nay ông ta cũng không gặp được mấy người.
Cửu Thiên lung lay dữ dội, mặt đất bên dưới người lún xuống ba thước một cách kỳ lạ. Không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Trông giống như bị một cái rắm làm chấn động mà thành ra như vậy....
Chậm rãi đứng dậy, Cửu Thiên phun ra một ngụm trọc khí, ánh mắt sắc bén, rất có tinh thần.
Sắc mặt Ngọc Châu Mục đột nhiên sa sầm, nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên, cậu can đảm thật đó. Ai bảo cậu ngộ đạo ở đây.”
Cửu Thiên ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Châu Mục, bình tĩnh nói: “Châu Mục đại nhân, võ giả ngộ đạo không chọn địa điểm. Cảm ơn Châu Mục đại nhân đã thành toàn.”
Ngọc Châu Mục lập tức sụp đổ, câu sau của Cửu Thiên rõ ràng đang nói, Châu Mục đại nhân, ông đã đứng ở bên cạnh nửa ngày trời, đừng giả bộ như vậy, không có ý nghĩa gì.
Vung tay, Ngọc Châu Mục nói: “Cửu Thiên, cậu tìm tôi có chuyện gì. Lệnh bài của Mục Châu phủ mà tôi cho cậu, không phải để cậu không có chuyện gì cũng chạy đến Châu Mục phủ, quấy rấy tôi luyện công.”
Cửu Thiên cung kính nói: “Đúng là có chuyện, Cửu Thiên muốn nhờ Châu Mục đại nhân giúp đỡ.”
Ngọc Châu Mục nhìn Cửu Thiên với vẻ mặt nghiêm túc, biết sợ là đã xảy ra chuyện.
“Chuyện gì?”
“Ba tôi bị tàn dư của Huyết Sát Môn ở bên trong thành phố Đông Hoa bắt đi!”
Cửu Thiên nói ngắn gọn, cao giọng nói.
Ngọc Châu Mục cau mày, nói: “Ba cậu? Không phải tôi đã phái người bảo vệ người nhà cậu rồi sao?”
Cửu Thiên nhìn chằm chằm vào Ngọc Châu Mục, ánh mắt kia rõ ràng đang nói:
không sai, ông phái rồi, vậy tại sao ba tôi còn bị bắt?
Ngọc Châu Mục cảm thấy có chút mất mặt. Sải bước đi ra khỏi sân nói: “Cậu đi theo tôi.”
Bước nhanh, Ngọc Châu Mục dẫn Cửu Thiên đi về phía phòng sách.
Lúc đi qua chái nhà ở hậu viện, đột nhiên, Cửu Thiên nghe thấy một tiếng hét. Sau đó, một người phụ nữ, vừa la hét, vừa chạy ra ngoài. Hướng đó hình như là phòng của Cửu Thiên hắn.
Ngọc Châu Mục dừng lại, cau mày.
Sau đó, nhìn thấy Diệu Lam quần áo xộc xệch lao ra ngoài.
“Chả ra thể thống gì!”
Ngọc Châu Mục hét lên một tiếng.
Diệu Lam lập tức quỳ xuống: “Châu Mục đại nhân, tôi....
Lời nói phía sau, Diệu Lam không nói ra nữa, bởi vì cô ta nhìn thấy Cửu Thiên ở bên cạnh Ngọc Châu Mục.
Ngọc Châu Mục lớn tuổi, kinh nghiệm phong phú, sao lại có thể không nhìn ra chuyện gì, trừng mắt với Diệu Lam, Ngọc Châu Mục hất tay rời đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất