Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 577 

Nhảy lên tường cao, Cửu Thiên mỉm cười nhìn đám người này. 

Cơ thể hòa vào trong thiên địa, với thực lực của đám người Diệu Ngữ không thể phát hiện được hắn. 

Diệu Ngữ nhìn đám đại hán ở bên cạnh, hất tay từ trong ngực móc ra một túi kim tệ ném ra. 

“Thưởng cho các người, hôm nay biểu hiện không tồi.” 

Một đám đại hán đanh giọng nói: “Cảm ơn tiểu thư.” 

Sau đó cung kính nhận lấy kim tệ. 

Diệu Ngữ hài lòng gật đầu, sau đó chỉ huy đại hán: “Các người sắp tới đừng lộ diện ở đây nữa.” 

Các đại hán đồng thanh đáp lại, sau đó rảo bước rời đi, chỉ còn lại một hán tử cầm đầu không có động. 

“Tiểu thư, cô thật sự muốn gả cho tên Cửu Thiên đó sao?” 

Đại hán lên tiếng hỏi. Nhìn ra được đại hán này tám chín phần là tâm phúc của Diệu Ngữ, tuy trong lời nói cũng rất cung kính, nhưng so với những người khác lại thiếu đi sự sợ hãi. 

Diệu Ngữ nở nụ cười nhìn hán tử nói: “Tại sao không chứ? Cửu Thiên có năng lực như này, trông cũng không tệ. Có một nam nhân mà người trong tim của các nữ tử toàn thanh phố như này làm phu quân, có gì không ổn? Về sau đi theo anh ta, nói không chừng thực lực của tôi cũng có thể tăng cao. Lão Hứa, anh nói đúng không?” 

Hán tử được gọi là lão Hứa gật đầu, nói: “Tu vi của Cậu Cửu Thiên quả thật không tệ. Ngược lại xứng với tiểu thư. Chỉ là Cửu Thiên đó tâm cao khí ngạo, lại nghe nói có chút mâu thuẫn với tiểu thư vào lúc đầu, cậu ta chịu đồng ý sao?” 

Diệu Ngữ cười nói: “Nam nhân mà, tóm lại không qua được ải mỹ nhân. Hôm nay để anh ta làm anh hung cứu mỹ nhân thì anh ta lập tức quên đi mâu thuẫn với tôi. Chỉ cần tôi tiếp tục giả bộ đáng thương một chút, lay động lòng người một chút, không sợ anh ta không cắn câu. Hơn nữa, tối nay có thể khiến anh ta trở thành người của tôi.” 

Lão Hứa nghi hoặc nói: “Trở thành người của tiểu thư? Sao lại thay đổi, ồ, tiểu thư tôi hiểu rồi, tôi lập tức đi chuẩn bị quần áo mới cho tiểu thư.” 

Diệu Ngữ lườm lão Hứa, nói: “Còn không đi mau. Đừng quá diễm lệ, đơn giản một chút, hở một chút là tốt nhất. Nam nhân không phải đều thích kiểu này hay sao? Những bộ quần áo trong phòng của tôi vứt hết đi, đều đã mặc qua hai lần rồi, không lấy ra cho mất mặt.” 

Lão Hứa đáp ứng rồi rời đi, Diệu Ngữ ngâm nga một khúc hát, cũng từ từ rời đi. 

Cuộc đối thoại của bọn họ, Cửu Thiên nghe không sót một chữ. 

Khẽ mỉm cười, Cửu Thiên nói ở trong lòng: “Không ngờ, ta vậy mà còn trở thành miếng bánh thơm ngon, ai cũng muốn cắn một miếng.” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp khinh bỉ nói: “Nữ tử tâm tư sâu, lại có vẻ ngoài bình thường như này khiến người ta chán ghét nhất. Chủ nhân, loại nữ nhân này chơi thôi thì được, đừng coi là thật.” 

Cửu Thiên nói: “Ta ngay cả chơi cũng không muốn chơi.” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Vậy chủ nhân còn đồng ý với cô ta, để cô ta tới phòng của chủ nhân?” 

Cửu Thiên cười ha ha nói: “Tuy ta không muốn chơi, nhưng ta nghĩ có người chắc sẽ hứng thú.” 

Nói vậy xong, Cửu Thiên nhảy về phía cửa lớn của Châu Mục phủ. 

Thi triển thân pháp, tay Cửu Thiên cầm lệnh bài của Ngọc gia, ra khỏi Châu Mục phủ mà không bị ngăn cản. 

Lên xe ngựa, sau khi ném một kim tệ xuống, Cửu Thiên nhanh chóng quay lại Cửu phủ. 

Vừa đi tới cửa thì Cửu Thiên nhìn thấy Hàn Liên sư huynh quần áo đẹp đẽ đang muốn ra ngoài. 

“Hàn Liên sư huynh!” 

Cửu Thiên gọi một tiếng. 

eyJpdiI6Ik9nT3AxZHM3Y0Vmd3pITU1SODZ5QUE9PSIsInZhbHVlIjoidTNNaitZMXREUUsrRDNpOGd0eVpXeWw0czNLWjdNN2hnQzJLTDg2Ym5wM25KS1ZXanZVNGxLNll3XC9vc29FbVNDTVF1eWJ2ZUtpRmVLeTRESTRFVU1tdndHYWI4KzVUcklUMnBFQ3A1RlZFXC9jSURaMUttdnZmcCsxeTVtVjdudnBBTnVQWVpGbzVuZ1ViV2lQanlxWlJVTkhYVkw2a0Rib2hadkxBNTBYMnAzbWRQWkozQXZ6emZXclJWOVRjblV6Tm9QRFpQUkxNbWJwZlBBZFlmalY1ZlJPcGZuM1REdkozMFwvbVRTdmE4MTZPM3ZxRVNIbFRkUlVTN2REVlJwM0VcL3hodXgyOXN0aXg5ekh1c0xsR0hpWEVaTGFmTDI1QkZJd0JsbTZPeFM4RDZ1NGJNeXIyckdDT0FVak13bDl5c1NnNXRTc3lpUWtsVERtWHQ3TVlVK1ZHRDVGSlU3cm5OWGJHekl4ME8zTFNiZG1LbEpWbzNLTjVoQlN2XC94MzZXVVN0ZTM4Qkxud1UrXC83QUM5WGlWanMzWmt3Vmx5Y2JFSFR6a0kwdWd6U0cxUGxFVXNvMWZNOWRibVwvT3BCWk1qRzY2c0owUHE0eVRJdjJlNEdsSkRlYTRuSEQ5Q21ZSjloTWJCVE1zb29TOE1SS1plZVhQK1VZTVp6QllKTXRHYjVlcmpEcExMaTI4eG9tOUJOY2Nob0gzOExTY1BqUWNYS2RqaU9VUHhqNVk1a09Fb1RVS2E4WXZwXC80YytValkiLCJtYWMiOiI5NzY4NjM3YjYzNjc2MTg0NzYyYWI4NTBjNTQyMDc0MzVjMDJmMjMxNmRlYzUwZjZmMGViYTM4ZDlhNmZlNWJlIn0=
eyJpdiI6ImtaVFNBYlhCMVZsbzMySWNKRGxsMWc9PSIsInZhbHVlIjoic1pWNzBISCt6WjZQbGxcL25qeFlMNlRaWlIrRDA1cmhGQ09ZUjh4dk5CXC9KTGlcL1UrWFdkTFl1VHA3enNMaUlBMTNWNDJnV01BSXhIWDZmXC93eitOOWpIWjdBTHBMdGk2Q2Q0b1ByMFwvTlQrUEtBRXZ4ZUg2MlhFMXVraUx0cGhkbEk1dFpZU09URWczZUxvemI2OUNKdFcxYU8xbkVad2VXdEZMV01IbDE3aVlPb3VwUk9Bbk96aUxXN3RvR1N1ZG9ZaXRCaVZZd3VXeFNpM2k4TmtYU2YxSFBLUUVWQ0NzMHc2WlF5NG5aWkJpV0N1NGhKU3poejM0U1ltWDJJZTZjIiwibWFjIjoiNWUxNDljMjBhM2FkZjJmODFlZGYwZDUzNTg5ZmEwMmNlMWQxYjBiYjVkYmJiY2QzMzc1MWY1ZWU3YzE0MjA1ZCJ9

Hàn Liên sư huynh cười nói: “He he, còn có thể làm gì chứ. Không phải đến Bát Phương Hương Viên phong lưu hay sao. Ở đó nhiều nữ nhân”

Ads
';
Advertisement