Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 560 

"A!" 

Hét lớn một tiếng, Cửu Thiên theo bản năng hấp thu Thiên Địa Chi Lực, đồng thời, sức mạnh xông vào trong cơ thể hắn trực tiếp bị canh khí đẩy ra khỏi cơ thể. Đạo Vực trên thân của trọng kiếm Vô Phong lại sáng lên một lần nữa, Cửu Thiên “trơ mắt” nhìn tất cả sức mạnh đều bị Đạo Vực ép đi, giống như nước chảy đụng phải bãi đá nên đành phải lượn vòng đi đường khác. 

Hai luồng lốc xoáy gào thét xung quanh Cửu Thiên, phát ra tiếng vang vô cùng đáng sợ, lôi khe nứt thật sâu ra khỏi võ đài. 

Cửu Thiên một tay cầm kiếm, vào giờ phút này, hắn đột nhiên ý thức được một chuyện. 

Đẩy sức mạnh này ra ngoài? 

Hắn đã từng dùng phương pháp này thử nghiệm với canh khí. Có thể đẩy Thiên Địa chi lực ra ngoài. 

Nếu đã như vậy thì có phải cũng có thể đẩy canh kình ra ngoài luôn không? 

Canh khí của hắn chính là do nguyên khí và canh kình dung hợp tạo thành. Theo lý mà nói, sự kết hợp này hoàn toàn trái ngược nhau, chắc hẳn có thể đẩy canh kình ra. Cửu Thiên cũng cảm thấy bản thân đã sử dụng quá nhiều canh khí và canh kình. 

Đúng là hắn là võ giả, nhưng hắn cũng không chỉ là võ giả! 

Nghĩ đến đây, trong mắt Cửu Thiên nhất thời xuất hiện một tia sáng điên cuồng. 

“Sao có thể như thế được!” 

Quan Hán thấy chiêu thứ hai của mình cũng không giết chết được Cửu Thiên thì có chút vừa tức vừa giận. 

Sử dụng Thôn Linh kiếm một lần nữa, ngay lập tức chỉ thấy Thôn Linh kiếm tách làm hai, hai thành ba, trong một khắc lại chia ra thành trăm thanh kiếm khổng lồ. Mỗi một thanh kiếm dài ít nhất hai trượng và rộng một trượng. 

“Giết!” 

Quan Hán dùng bàn tay ấn một cái, trăm thanh kiếm hướng về phía Cửu Thiên. 

Mỗi một thanh trường kiếm cũng giống như một cột băng giáng xuống từ trên trời, đập vào mặt đất phát ra tiếng động thật lớn. 

Cửu Thiên đứng ở đó, đẩy canh khí của mình ra. 

“Đẩy ra, đẩy ra!” 

Bup bup bup! 

Mấy thanh kiếm khổng lồ liên tiếp đánh vào trên người Cửu Thiên. 

Lúc này, Cửu Thiên nghiến răng chống đỡ, máu tươi trượt xuống khỏi khóe miệng. 

Mặt đất đã bị đập mạnh đến mức tạo ra hố sâu, sau khi hàng trăm thanh kiếm khổng lồ rơi xuống đã hoàn toàn không thấy bóng dáng của Cửu Thiên đâu nữa.. 

Thở hổn hển, Quan Hán cũng bắt đầu đổ mồ hôi. 

Dựa vào thực lực võ giả của hắn ta thì bình thường sẽ không bao giờ có biểu hiện như vậy, một khi xuất hiện thì chứng tỏ hắn ta cũng đã sắp thoát hết thực lực. 

“Chết rồi! Lần này chắc hẳn là chết rồi!” 

Quan Hán ngoắc tay, trăm hư ảnh của cự kiếm hóa thành một tia sáng, ngưng tụ lại thành Thôn Linh kiếm và trở về trong tay Quan Hán. 

Chỉ là Thôn Linh kiếm vẫn không có bất cứ biến hóa nào, sắc mặt của Quan Hán gần như tái mét. 

Quay đầu nhìn lại trong hố, chỉ thấy Cửu Thiên đang từ từ đứng lên. 

Với sức sống ngoan cường và khả năng chống đỡ đáng sợ như vậy, tất cả khán giả xung quanh đều sợ đến ngây người. 

“Cái này... Đây... ngoan cường như thú hoang đó!” 

“Cậu Cửu Thiên thật lợi hại, như vậy mà vẫn còn có thể đứng lên.” 

“Trời ơi, thân hình của anh ấy thật cứng rắn, chắc phía dưới cũng rất cứng rắn.” 

Vừa dứt lời, một đám người nhìn về phía cô gái vừa lên tiếng, cô gái cũng biết bản thân lỡ lời nhưng vẫn lớn tiếng gọi: “Cậu Cửu Thiên, em yêu anh!” 

“Đứng lên!” 

Hàn Liên cũng đứng dậy, lớn tiếng hét lên. 

“Cửu Thiên sư đệ, đứng lên! CMN, võ giả, chính là sự tồn tại không thể bị đánh chết. Đệ quả thực rất giống với người trong gia tộc của huynh!” 

Hàn Liên càng kêu càng trở nên phấn khích, hắn ta thật sự nhìn thấy phong thái của Hàn gia trên người Cửu Thiên. 

Hắn ta mơ hồ nhớ đến vào năm đó, khi phụ thân của mình chiến đấu với người khác cũng là dáng vẻ như vậy. 

Đánh không lại cũng không sao, đánh không chết mới là điều quan trọng nhất! 

Cửu Thiên lại thẳng lưng một lần nữa, hít thở sâu một hơi, nhìn Quan Hán nói: “Tới đây!” 

Quan Hán thật sự tức giận đến mức sắp phát điên, cho tới bây giờ, hắn ta chưa từng nhìn thấy người nào lại khó chơi đến như vậy. 

Lần này, Quan Hán tự mình xách kiếm lao về phía Cửu Thiên. 

Hắn ta muốn trực tiếp dùng kiếm đâm thủng đầu Cửu Thiên, nhìn xem liệu Cửu Thiên còn có thể đứng lên nữa hay không. 

Thanh kiếm xuất ra, canh kình cũng theo sát. 

Nhưng lúc này, canh kình của Quan Hán đã không còn mạnh bằng lúc trước, vốn dĩ có thể dùng sức mạnh màu xanh lam bao bọc cả bàn tay, bây giờ chỉ có thể bọc một chút đầu ngón tay thôi. 

Nhìn thấy thanh kiếm của Quan Hán đánh tới, Cửu Thiên không chút nghĩ ngợi gì, gần như theo bản năng, trọng kiếm dựng thẳng chặn lại Thôn Linh kiếm. 

Quan Hán lại chuyển kiếm, Cửu Thiên cũng làm theo, sau đó chặn lại một lần nữa. 

Hay nói đùa nhưng việc luyện tập kiếm thuật cơ bản không hề vô ích đâu. Nếu muốn tận dụng lợi thế trong những chiêu kiếm tầm gần như vậy thì Quan Hán phải là võ giả ở Địa Canh cảnh mới được. 

Quan Hán lại xuất thêm mấy chiêu kiếm, mỗi một đòn tấn công đều bị Cửu Thiên chặn lại như thể hắn đã sớm nhìn rõ nó. 

Chiêu kiếm cuối cùng đâm ra, trọng kiếm của Cửu Thiên đã chặn lại. 

Chỉ là vào lúc này, một luồng canh khí của Cửu Thiên đột nhiên dao động. Sau đó, hắn thấy canh kình của Quan Hán vung sang một bên như thể bị thứ gì đó đẩy đi. 

Thành công! 

Trong lòng cửu Thiên vui mừng khôn xiết. 

Hắn cũng biết phương pháp này có thể thành công mà! 

Canh kình của Quan Hán bị đẩy ra như vậy nên nhất thời sơ hở của hắn ta cũng bị bại lộ. 

Cửu Thiên phi thân tiến trước, trực tiếp dùng kiếm tát vào mặt Quan Hán. 

Giống như đánh vào một quả bóng, Quan Hán bay lên cao và đập mạnh xuống đất. Sau đó hắn ta lấy tay che mặt, máu tươi chảy ra. 

eyJpdiI6IlFMQk43bkJKOUJxcnBzSEhtZXpScGc9PSIsInZhbHVlIjoiNm1hZ1JKSWc1S2RqOVJDdEdcL3hMNVwvRkpCWFU2SE4ycWlGSUR1cG9KOCs5RGZuaFF0Wlwvc21tUkhJR1wvRThkWERkZHlPVmNKbEVwbTNGSmMwaHlHVklka3o0R1pFZm96M2hYWGl1Qndxc3A5R3NLSkhCMjZmcVozN2xibW9xSlR6IiwibWFjIjoiMzhhZTA0OTcyNjY0NzUxNTU1OGJiY2I1ZWNmN2Q3ZmI2OGE4NGZmNzQwNTdmNjllY2E3M2NiZjY5MTA1NWY1NyJ9
eyJpdiI6ImFvUFp4U01qNk53eG5QTUowQWJteXc9PSIsInZhbHVlIjoiYWlaMklqK0NaOElSYnFtY1ByMko5Q3ZcL2c3dUZCK2V1RnpaT3ZcL250WWpLeEx5WFhyWWVUc1B1V1c1OGdidzlyTDlJUHd2a2ZhbXZpbDhoOW14aXVmSVpETTN6dnlseFJGNE9UOE04UUhPVTBJWTNlcjREa3UrdTV3OWlFK2IrakFGQmk3NHhKYklLTmJ0UVlWeW5tVEx3YnZ2TkxDZ1B4Tkt0UExJMmloZzVlOFBxOFR4Wno3WHZiWFlPdm9xdzg0eUJjR0xHaTJDVHpEcURqVkVuVm1RPT0iLCJtYWMiOiIxZTE0ZDQzODhhNWYwZTVkNzdlMGMzNWI1MTlmNTBmOWUyOTk4MTM2YTRlMWY5ZjRjYzQ2YjllNmQ4ZDc3ZmY5In0=

Cửu Thiên khẽ mỉm cười, nhìn Quan Hán nói: “Không thể không nói, kiếm pháp của anh thật sự rất tệ!”

Ads
';
Advertisement