CHƯƠNG 557
Một giọt máu tươi nhòe ra, trong máu tươi lan tràn một luồng khí tức thần bí khó giải thích thành lời, đột nhiên máu tươi biến mất trong không khí, dường như đã bị trời đất nuốt chửng.
Buông bàn tay ra, ánh mắt của Quan Hán lúc này cũng trở nên khát máu, nhe hàm răng trắng ra, Quan Hán nói: “Cửu Thiên, tôi tin tưởng máu của cậu có thể giúp thực lực của tôi tăng lên không ít.”
Bàn tay của Cửu Thiên khẽ run lên, lời nói của Quan Hán quả thực rất giống Ma Tu.
Phản ứng đầu tiên của Cửu Thiên chính là thử tra xét xem lệnh bài trong chiếc nhẫn có phản ứng hay không.
Ngay lập tức, Cửu Thiên phát hiện lệnh bài chỉ khẽ run lên, giống như có chút xúc động.
Xem ra phản ứng của lệnh bài cũng tùy thuộc vào có bao nhiêu ma lực, nhưng điều này đã có thể khẳng định Quan Hán cũng là một Ma Tu.
Chết tiệt, tại sao lại có nhiều Ma Tu như vậy trong thành Đông Hoa chứ?
Nhưng người khác không nhận ra Ma Tu, chẳng lẽ dựa vào nhãn giới và thực lực của Ngọc Châu Mục mà ông ta cũng không nhận ra sao?
Trong đầu nảy sinh nhiều suy nghĩ khác nhau, Cửu Thiên xoay tay, trực tiếp tấn công bằng một kiếm.
Không chút do dự, không cho Quan Hán thời gian phản ứng, hắn xuất ra một kiếm, tia chớp mãnh liệt lóe lên, đó chính là Kim Hỏa Song Lôi Kiếm!
Dựa vào thực lực hiện tại của Cửu Thiên, chỉ bằng một đòn tấn công thì cả nửa võ đài đã tràn ngập sấm sét.
Trên người Quan Hán cũng đột nhiên bộc phát một luồng canh kình mạnh mẽ, bàn tay phải lập tức biến thành màu xanh lam.
Keng, Quan Hán dùng hai ngón tay nắm được thanh kiếm của Cửu Thiên. Sấm sét quét ngang nhưng Quan Hán lại không chút dao động nào.
Trong mắt hiện lên một tia đỏ thẫm, Quan Hán nhẹ giọng nói: “Băng Phong Thiên Hạ!”
Dưới chân, một luồng canh kình lạnh thấu xương tràn ra, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống
Trên khán đài, không ít người lập tức cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân, giống như có một cơn gió lạnh thổi qua.
Cửu Thiên cảm nhận được kinh mạch và canh khí của mình đều có xu hướng bị đông lại, võ kỹ của Quan Hán có chút giống với con rối Ma Hồn.
Canh khí toát ra, Cửu Thiên xoay người lại, lùi về sau mấy bước.
Bàn chân đạp Cửu Cung bộ, hắn lại dùng trọng kiếm Vô Phong ra tay lần thứ hai.
Xung Thiên Sát Kiếm!
Thanh kiếm hòa vào cơ thể, khí thế ngất trời.
Quan Hán nhẹ nhàng giơ tay phải lên lần nữa, chấm một cái vào không trung
Thật trùng hợp, ngón tay của hắn ta lại xuyên qua bảy chữ sát mà Cửu Thiên đánh ra, đâm thẳng vào thân kiếm của trọng kiếm Vô Phong.
Cửu Thiên dùng hết sức đè xuống, nhưng lại phát hiện tay của Quan Hán vững chắc như một ngọn núi, đứng yên bất động.
“Thực lực của anh có chút yếu đấy!”
Quan Hán lạnh lùng cười nói.
Cửu Thiên hơi kinh ngạc, hắn đã ăn Thần Quỷ Chuyển Mệnh Đan nhưng thực lực vẫn không bằng Quan Hán. Hắn dường như đã đánh giá thấp Quan Hán.
Mặt đất dưới chân đang đóng băng, Quan Hán dùng tay trái tung ra một quyền.
Tốc độ không nhanh, nhưng sức mạnh lại mang theo thế như chẻ tre.
Hơn nữa quyền pháp của hắn ta khiến Cửu Thiên cảm thấy cho dù mình tránh né như thế nào thì cũng đều sẽ bị đánh trúng. Loại cảm giác quỷ dị này chắc chắn đến từ sức mạnh của Đạo nào đó.
Đưa ra quyết định thật nhanh, Cửu Thiên lập tức mở Đạo Vực trên thân trọng kiếm Vô Phong ra.
Chỉ thấy cánh tay của Quan Hán nhất thời chìm xuống, Cửu Thiên nhân cơ hội này đá một cú vào bụng của Quan Hán.
Cú đá mạnh mẽ và nặng nề, đủ để phá nát ngọn núi, nhưng Quan Hán lại không nhúc nhích, mạnh mẽ đón nhận. Bản thân Cửu Thiên còn bị lực phản ngược lại nên lùi
về sau mười bước, hai chân hơi lảo đảo. Nhưng hắn cũng đã nhân cơ hội tránh khỏi được một cú đấm mà Quan Hán vốn đã nắm chắc.
“Đạo Vực chi lực, kiếm tốt. Thanh kiếm này của cậu, tôi lấy chắc rồi.”
Quan Hán lại giơ tay về phía Cửu Thiên. Một lần nữa, sức mạnh với màu xanh lam lại tràn về phía cánh tay hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất