CHƯƠNG 552
Cửu Thiên cân nhắc trong lòng, mà vào đúng lúc này, một sức mạnh kỳ dị lan tràn bên trong phủ đệ hư không.
Gâm!
Một tiếng rồng ngâm truyền đến vô cùng rõ ràng, trong lòng Cửu Thiên đột nhiên khẽ động, bên trong toàn bộ phủ đệ hư không ngoại trừ hắn thì chỉ còn mỗi Tiểu Hắc, chẳng lẽ Tiểu Hắc cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi sao?
Ngay lập tức, Cửu Thiên chạy đến điện Tinh Thần.
Liếc mắt đã thấy được một Tiểu Hắc hoàn toàn khác, toàn thân vốn dĩ đen nhánh, lúc này lại được bao phủ bởi một ánh sáng vàng nhạt, thân thể to hơn ban đầu gần như gấp đôi, đầu cũng vuông vức hơn rất nhiều.
Trên trán xuất hiện một cái sừng rồng, mặc dù không lớn nhưng đủ để chứng minh nó là huyết thống của Long tộc. Vảy cũng trở nên rộng lớn, rắn chắc, giống như áo giáp bao phủ nó lại nhưng không hề mất đi vẻ đẹp.
Chân sau trở nên rắn chắc có lực, chân trước lại thon dài hơn. Long trảo tách ra, giống như loài người, chia làm năm ngón tay. Đôi cánh trên lưng trở nên rộng hơn, chỉ cần vẫy nhẹ thì sẽ có thể mang lại một luồng gió mạnh.
Nhìn thấy cảnh này, Cửu Thiên lập tức nghĩ ngay đến một loại thú hoang nổi tiếng.
Ngũ Trảo Ma Long!
Mặc dù không khí thế bằng Ngũ Trảo Ma Long trong truyền thuyết có thể nuốt núi đốt biển, nhưng cũng ra hình ra dáng tương tự vậy.
Tiếng gầm dần nhỏ lại, đôi cánh đang dang rộng của Tiểu Hắc cũng thu lại.
Xoay chuyển cái đầu to lớn của mình, Tiểu Hắc nhìn thấy Cửu Thiên. Ngay lập tức, Tiểu Hắc trực tiếp lao về phía Cửu Thiên.
Hơi động một chút, Cửu Thiên đã cảm nhận được đường Tinh Thần dưới chân đang chấn động. Nếu như thực sự chạm vào nó thì nói không chừng hắn sẽ bay ra xa mấy chục trượng.
Cửu Thiên vội vàng giơ tay về phía Tiểu Hắc và nói: “Dừng lại!”
Tiểu Hắc lập tức dừng bước, nhưng luồng gió mạnh vẫn khiến hai má của Cửu Thiên đau buốt.
Cừ thật, ngày càng lớn lên, với khổ người này thì phỏng chừng lượng cơm ăn cũng phải tăng thêm rồi.
Cửu Thiên nhìn Tiểu Hắc đang thè lưỡi ra, sao nó vẫn trông giống một chú chó thế. Cho dù sau này thật sự biến thành rồng thì chắc hẳn vẫn mang dáng vẻ của một con chó thôi.
“Tiểu Hắc, thực lực của ngươi hiện tại thế nào?”
Cửu Thiên lên tiếng hỏi Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc giơ cánh tay lên và thực hiện một động tác rất mạnh mẽ.
Ngọn lửa vàng đen trong miệng hơi lập lòe, lúc này những thủ vệ đang canh giữ điện Tinh Thần nhanh chóng xuất hiện.
Cửu Thiên đoán chừng thực lực hiện tại của Tiểu Hắc đã sắp đạt đến Ngoại Canh đỉnh phong, nói không chừng cũng có thể là Nguyên Canh cảnh nữa!
Đang suy nghĩ, tròng mắt của Tiểu Hắc chuyển động, trực tiếp hóa thành một tia sáng tiến vào trong cơ thể hắn.
Nhất thời, Cửu Thiên cảm nhận được sức mạnh của mình tăng vọt như điên.
Chỉ trong chốc lát, thực lực của hắn đã đột phá Nguyên Canh cảnh, thậm chí còn đang hướng lên trên.
Trong lòng cảm thấy kinh ngạc, Cửu Thiên cảm thấy mình hiện tại nhất định có thể so sánh với võ giả trong Nguyên Canh trung kỳ. Nếu như Sẹo Máu kia còn sống thì hắn cũng nắm chắc được sáu phần chiến thắng.
Thực lực lần này của Tiểu Hắc có thể nói là đã tăng vọt!
Nước suối sinh cơ lại hữu ích đến như vậy, xem ra phải làm nhiều hơn một chút.
Đột nhiên, Cửu Thiên lại nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Ha ha, chẳng phải sức mạnh hiện tại đã đủ rồi sao?
Như vậy, bây giờ hắn luyện chế Thần Quỷ Chuyển Mệnh Đan kia cũng không thành vấn đề!
Nhất thời, sự hứng thú của Cửu Thiên dâng cao. Lần này, hắn nhất định phải luyện chế thành công Thần Quỷ Chuyển Mệnh Đan.
Ngay lập tức, Cửu Thiên quay trở lại đại điện, lấy Thập Phương đỉnh ra một lần nữa, bắt đầu luyện chế đan dược.
Chẳng mấy chốc, từng làn khói của đan hương phảng phất bay ra tứ phía.
Cùng với âm thanh rung động gợn sóng của viên đan dược, ánh sáng chói mắt tràn ngập toàn bộ phủ đệ hư không.
Một tiếng rống lớn!
“Rốt cuộc cũng thành công rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất