Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 525 

Bầu không khí nhất thời trở nên lạnh lẽo, một luồng sát khí tỏa ra từ trên người Quan Hán. 

Sát khí của hắn ta thật sự sắp ngưng tụ thành thực chất, trên người cũng bắt đầu dâng lên một ánh sáng máu nhàn nhạt. 

Khó có thể tưởng tượng được Quan Hán đã luyện thành sát khí như thế nào, ở tuổi của hắn ta, hai tay đã lấy đi bao nhiêu sinh mạng. 

Ánh mắt của Cửu Thiên dừng trên huyết y của Quan Hán, dường như là cố tình, Quan Hán để lộ nửa tấm lệnh bài bên hông, mặt trên còn viết rõ ràng hai chữ “Huyết Sát”. 

Ngay lập tức, Cửu Thiên siết chặt nắm đấm. Nụ cười trên khuôn mặt Quan Hán ngày càng nồng đậm. 

Hàn Liên cũng nhìn thấy lệnh bài bên hông Quan Hán, chậm rãi buông đũa xuống, khẽ nhếch môi, truyền âm vào bên tai Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ, người này là người của Huyết Sát Môn, có muốn tiêu diệt hắn ta không?” 

Cửu Thiên đương nhiên muốn giết hắn ta, nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là thời điểm thích hợp. 

Không nói đến hiện tại bọn họ đang ở trong Ngọc phủ, quan trọng hơn là đối phương dám ngang nhiên đứng ra như vậy thì nhất định không hề sợ hãi chút nào. 

Cửu Thiên buộc bản thân phải bình tĩnh lại, ánh sáng trong mắt thu lại, thân thể bất động như một ngọn núi. 

“Đủ rồi, Quan Hán. Nếu như ngươi đến đây để chúc thọ ta thì xin đừng nói mấy câu như vậy!” 

Ngọc Châu Mục cất cao giọng nói. 

Mặc dù giọng điệu không cao, nhưng lại có khí thế không giận tự uy. 

Quan Hán nhìn thoáng qua Ngọc Châu Mục, thấy bảo kiếm bên hông Ngọc Châu Mục khẽ run nhẹ, khóe mắt hắn ta cũng hơi rụt lại. 

Từng chút một, Quan Hán thu lại khí thế của bản thân. 

Cũng không thấy môi hắn ta mấp máy nhưng Cửu Thiên lại nghe được âm thanh của Quan Hán. 

“Nếu đã tới nơi này thì lưu lại đi, Cửu Thiên!” 

Cửu Thiên cũng truyền âm trả lời: “Muốn lấy mạng của ta, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh như thế nào.” 

Hai người nhìn nhau, trong không khí dường như có Hỏa Tinh đang bốc lên. 

Ngọc Châu Mục thản nhiên nhìn thấy hết cảnh này, nhưng không có ý định ngăn cản. Đột nhiên, Ngọc Châu Mục dường như nghĩ đến chuyện gì rất buồn cười, quay đầu nói với Tiếu Nhi: “Tiếu Nhi, không bằng hôm nay ta tìm một chàng rể cho cháu, thế nào?” 

Nụ cười trên mặt Tiếu Nhi nhất thời cứng lại, nhưng lúc này Ngọc Châu Mục lại đột nhiên nâng ly rượu và đứng dậy. 

“Chư vị, hôm nay là sinh thần sáu mươi tuổi của Ngọc mỗ. Mặc dù ta biết trong lòng một số người sẽ thầm nói ta đã qua cái tuổi sáu mươi nhưng mỗi năm lại không biết xấu hổ mà tổ chức đại thọ sáu mươi tuổi. Nhưng ta nói cho các vị biết, Ngọc mỗ vĩnh viễn sáu mươi tuổi. 

Nói đến đây, Ngọc Châu Mục tự bật cười thành tiếng. 

Những người khác cũng chỉ có thể cười hùa theo, bọn họ đúng là chưa từng gặp qua người nào lại không biết xấu hổ như vậy. 

Hàn Liên sư huynh cũng âm thầm lẩm bẩm một câu. 

“Ngọc Châu Mục này rất có phong thái của chú ba ta.” 

Dừng một chút, Ngọc Châu Mục nói tiếp: “Hôm nay, chư vị đều đến đây để chúc thọ ta, Ngọc mỗ cảm thấy rất vui mừng. Cho nên ta quyết định sẽ giúp cháu gái của mình tìm một chàng trẻ hiền, tỷ võ chiêu thân, những người trẻ tuổi ở đây đều có thể tham gia.” 

Lời còn chưa dứt, một đám người đã lập tức nhìn chằm chằm Tiếu Nhi. Nhất thời, có không ít người đều thở dồn dập. 

Nụ cười ấm áp trên khuôn mặt Đoạn Cần lập tức đông cứng lại, tỷ võ chiêu hôn, tại sao hôm nay Ngọc Châu Mục lại đột nhiên nảy sinh quyết định như vậy. 

 

Tiểu Nhi vội vàng đứng lên, vừa định mở miệng nói chuyện thì lại thấy Ngọc Châu Mục mỉm cười đầy quái dị, ánh mắt nhìn về phía sau cô ta. 

Tiếu Nhi chợt cảm thấy có gì đó không đúng, hơi nghiêng đầu nhìn lại phía sau. Khi nhìn thấy một cô gái khác đứng cách đó không xa, Tiếu Nhi lại tươi cười. 

“Diệu Lam.” 

eyJpdiI6InF2WGxobGFnNlZOU2FxbjdsdjlaM2c9PSIsInZhbHVlIjoiWkxJaG5HaTNmWTVLWjRRcDB0cXZRQlZjQm9lUDRFMTRaaFZMSklIQjF4a1ZqTTllVW85Znl4Mng3anNUWWlPbVlpTFl1UnRET1pScFpCKzFMTVBRRjdaS1lxaDVtOFlhZTk5V2c3UEY1YmpvaGFJbFB6a1FmZVNYU2RNWlBoMENVOWlSYjYxRThSa29uVTRtUk1VcW5zandsUysrWmNsdlV1aVJ0U3FyYUh6N0ZjWmREbU84MFFNNUpRRlZJc2ZDQXhacDB0dCtUMXIwYXI1NDBtcUY1cXFDQVwvU3RBeHRHMCtqem1KRCtraVU9IiwibWFjIjoiNmNhMzkyMzNmMDI5OWViNDE2MjE5ZDkwNjZjM2I0ZTJhNDA0YTI1ZmFiNGNkOTg4MmFlMzVhOTM3ODBjNWVhMSJ9
eyJpdiI6IjE1bFlCSEhFcDJjeW9qTGRPZTZBbUE9PSIsInZhbHVlIjoiaGxHVWFzVUJvb3ZNazExVlhhZnc4MHRJejF6VVU5bExlUzlaZHl0WkxlZ0JENWd1TlRsbmliTHFXYU9EWWpyU3N6NHFnTWxLYzl6RTZLaDFBUnNEQk54aDN5TFVnUGUrT01kMkZJZytzc2FyMEVjdUxTRG1OSXg5cXZvcW9HNHFFWnd0bTYyOWprZFBSTGpcL1F6OThQMEtLa0k3SDlob2hld0E0VUxlZVNTRzk5MEdsQnQrS0NoY2hvbVFkcVkwTW1oZlFxcnJTTVlBbk4rTXYzMHZ3ZGJNRVlLd1R3TVJNUDdGNExSNjJDZjh1TjdPQkNBb0JrNFBpa0hQQTJCVXMiLCJtYWMiOiJkY2NmZjM4ZTA0YzQ3ZGJmMTA0ODk1ZmMwNzdiMjlmZDY0OWRjYjY3NGM0ZTE0NmRhZjI4NjhiOTk2NmYxYWE0In0=

Một chàng trai trẻ tuổi tuấn kiệt đứng lên nói. Trên mặt mang theo sự cuồng nhiệt, mặc dù đang khom người hỏi Ngọc Châu Mục, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tiếu Nhi.

Ads
';
Advertisement