Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 477 

Hiện tại Cửu Hồng Vũ thật sự muốn khóc ầm lên, sao lại có thể khéo như vậy chứ, bây giờ gia chủ Cửu Thiên chắc chắn đã có ác cảm với cô ta rồi! 

Thật ra, Cửu Thiên cũng chẳng nghĩ nhiều, Cửu Hồng Vũ làm chút chuyện nhỏ này, khi còn nhỏ hắn cũng thấy nhiều rồi, bản thân đã trải qua không ít lần. Căn bản cũng không để trong lòng. 

Vốn Cửu Thiên cũng sẽ chẳng vì loại chuyện này mà ghét ai cả. 

Nhưng bây giờ, Cửu Thiên nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy Cửu Hồng Vũ thiếu hụt một số kinh nghiệm sống mà thôi. 

Cô ta còn trẻ, chưa trải sự đời, vốn không hiểu được trên đời này, còn có những người mạnh hơn cô ta tồn tại. 

Cô có thể đối xử với tỳ nữ không bằng người như vậy, thì tự nhiên sau này sẽ có người mạnh hơn cả cô, đối xử như vậy với cô. Mà lúc ấy, cô ta sẽ hiểu ra điều đáng quý của việc đối xử với người khác phải hiền lành. 

Cửu Thiên cũng không định so đo cái gì với Cửu Hồng Vũ, nhìn Cửu Hồng Vũ tái xanh mặt, Cửu Thiên còn tưởng rằng cô ta không vui vì chuyện cướp tỳ nữ. 

Nghĩ vậy, Cửu Thiên lấy từ trong ngực ra một gốc dược liệu. 

Loại dược liệu này, trong tàng dược điện đều chất như núi, Cửu Thiên cũng lười đếm. 

Nhưng Cửu Thiên vẫn trịnh trọng đưa dược liệu cho Cửu Hồng Vũ: "Một gốc linh dược, tặng cho cô. Sau này cô lại tìm một tỳ nữ khéo léo đi. Nhưng nhớ kỹ phải hiền lành một chút, con gái mà thường xuyên giận dỗi, thì sẽ dễ già." 

Cửu Thiên đặt dược liệu vào tay Cửu Hồng Vũ. Nhất thời mặt Cửu Hồng Vũ đỏ ửng lên. 

Nhỏ giọng như muỗi kêu nói: "Cảm ơn gia chủ Cửu Thiên." 

Sau đó, Cửu Hồng Vũ cẩn thận dùng khăn lụa bọc dược lại, cất đi. 

Cửu Thiên gật gật đầu nói: "Đúng rồi, nghe nói cô mang theo tọa kỵ phi hành tới. Có thể đưa tôi đi xem qua không? Ngày mai tôi muốn mượn dùng một chút. Ba tôi chắc vẫn chưa nói gì với cô đâu." 

Cửu Hồng Vũ vội vàng nói: "Nói rồi, tôi đã giao hai con vẫn thiên tước giao cho họ, bây giờ hẳn là đưa đi cho ăn nghỉ ngơi. Loại vân thiên tước này rất quý hiếm, mỗi ngày đều phải ăn rất nhiều rất nhiều thịt." 

Cửu Thiên nói: "Vậy thì tốt rồi. Tôi mượn thiên tước của cô, chắc cô phải đi tìm thứ khác. Ừm, Cửu Hồng Vũ, tôi đi trước đây. Nếu cô tới nhà chính, thì ở lại nhà chính học tập một chút. Anh trai cô là một hán tử, tôi hy vọng sau này cô cũng không cần làm xấu thanh danh của người nhà. Nếu trong buổi họp mặt của năm nay mà cô có thể giành được thứ hạng tốt. Tôi có thể suy xét để cho cả nhà cô ở lại nhà chính" 

Cửu Thiên nói xong thì xoay người chạy đi mất. 

Cửu Hồng Vũ vội vàng hét lên: "Gia chủ Cửu Thiên, anh có thể chỉ điểm cho tôi một chút không?" 

Cửu Thiên quay đầu lại khẽ cười nói: "Tiên pháp của cô, tôi không thể chỉ điểm được." 

Nói xong, Cửu Thiên chậm rãi rời đi. 

Cửu Hồng Vũ giật mình tại chỗ hồi lâu, rồi sau đó trong mắt có ánh nước long lanh. 

"Người ấy vẫn là ghét mình, người ấy thật sự ghét mình." 

Cửu Hồng Vũ cắn môi, cơ thể run rẩy. Rồi sau đó liền hung ác nem cây roi trong tay ra xa. Cô ta thề, bản thân mình sẽ không bao giờ dùng roi nữa. 

Tuy rằng Cửu Thiên không quay đầu lại, nhưng cũng nghe thấy tiếng động phía sau. 

Hơi mỉm cười, Cửu Thiên lẩm bẩm: "Hy vọng sau này cô ta có thể trở nên tốt hơn." 

eyJpdiI6Im9BYlRZbXYrRmNyeGVHaXVJc3VSaGc9PSIsInZhbHVlIjoiWWpXN1hlWVwvaXNUMUJDXC92UkVXMW9iZ1gzV2NYb2tlNlBXdk9qMkJpa05VeUJtS0dlNmY2OWRjaTNRUXpJTGRXR2FyQlpoYklCXC9cL0xDQUlOTDhpSHh6MDV1ejBMbkVtYTNtMTRyR3lKMXYrQ0NISWhubkdPS0h3MGhtYVVUV3FuSUN3QW5oWHFOT1lFXC94WERKQjVBckpocU1ZYTZEM0lVbW9QK0gzalZLbFpxd0hpcGR1ZkRTbUQxUGQ0cW9jOTBSZkpYeTdhbUtsK3FUOXFMejArRTg4bXBMdzArUmlvSzZXb0VhV2FBMmRjXC8wa2ZsaHozc0x4ZEpadTk5OUNIQ3JrRFFyUGVGc1lBWFJVczZcLzNsNFpPeDlBME1RelwvbVNCNlVOWlBYOXJrSVRYQ1ZaOXg1a3hkekNodVlzY05IaUZlSXR6RGxwWXliczMxd1hPY1FoXC9HVEJ6YlBqUFdzbkhwSlE4WmpQWmxmQmZCMGt2ak93Vzg1OG1FNWo4N3pVRmZUZDN6dXl2aDllMnJaSUZZdFwvSFE9PSIsIm1hYyI6Ijk0NDI0MjM3ZDcyNDYxNmExNjZiM2EzZWIzMjhiZmJiZjFlNWIxODBiOWI3NDIxZDJmYmM4ODJhM2FjYTM4MWIifQ==
eyJpdiI6Im44VVNRYzBCcEpFWTZ5bE9qK1p0aXc9PSIsInZhbHVlIjoiYmVpUVdPTUtIaExTVXI1bXI1Wlwvckl2UE9hM1ZTMXk2eStiSnhVUTlsNkJFQXlYck1aM1BCeXAxdXAxMzd6OXp4UWcyUG1CblB2T2x4OFVubkp3MURyTVM3Qzd3M1cxSnpZMTJHYUIxcmZSSE82VytBbUFZZWNGVDZjN29HZld4NEhBRHZVbjd6SHR6TERPd2d1Y1hEdk0wUGtYYXJEMGhpQ3JCRGVQKzhTV0RhRlQyOWxKYjlqQjhvWW01UGxIRjVUNkppT1EzbEZIbnB1VlFwVE80RmU5MDlGcDhCY0VHTUR2TmlwKytwalVDcWRYeEY0NXg1YVlYR21mdktaaW8rbXZ6TndpcDlyTlgwNUtmcGdsbW9xU3NGVGtTd2xKUjQ5ajJ4S3ZFNEZoVUVOYWRjdWNBNTJuU1BcL094OEtjUGprMVphRGdYUHM1aEFqdUV3RmJ5UVVCdkx2TWhHeUhZUmh1OUloaGw4cU16bVZyZFwvYWprcEdoN3Z1b0F4WGYrUms3SWM2Q283eEkwWTk0M01uUjhVRHUwdlZBb2JHb0FiS3lsMEQyenRZND0iLCJtYWMiOiJiM2VhYjI1ZTRhZTMzM2MxN2ViNmY3MzA0NmEyN2QzODc1ZTQyZGFhOTNmYjI0MzNmNWMzNjA3ZGQzMGFhNGY1In0=

Cảnh còn người mất, bây giờ Tàng Thư Các, thoạt nhìn hơi cũ kỹ, rõ ràng việc tu sửa còn chưa đến nơi này.

Ads
';
Advertisement