CHƯƠNG 471
Mấy người Cửu Thiên cùng với mười mấy tia kiếm quang đuổi theo sau Tiểu Ngũ và Sẹo Máu.
Nhưng lúc này, trong mắt Tiểu Ngũ lại hiện lên một ánh sáng trắng, một nửa kiếm quang biến mất.
Ngay ngay sau đó, đôi mắt Tiểu Ngũ cũng chảy máu.
Hắn ta nhắm chặt mắt, cố gắng dốc hết sức chạy ra cửa thành cùng với Sẹo Máu, dọc đường họ còn chém chết mấy binh lính bảo vệ không kịp trốn thoát.
Ầm!
Một cánh cửa thành bị phá hỏng, Sẹo Máu cắn vào lưỡi mình, ói máu.
“Huyết độn!”
Hai người hóa thành huyết quang, phóng lên cao như một mũi tên bắn về phương xa.
Cửu Thiên dừng bước, giơ tay nói: “Dừng lại, đừng đuổi theo nữa.
Mấy người Hàn Liên lập tức dừng lại, nhìn theo hướng Sẹo Máu và Tiểu Ngũ rời đi, Hàn Liên mỉa mai: “Thằng cháu quái quỷ, chạy nhanh thật. Sư đệ Cửu Thiên, phải đuổi theo, nếu không để lại hai người kia là để lại mầm họa. Tuyệt đối không thể để họ quay về.”
Cửu Thiên đang định nói gì đó, nhưng khi mở miệng lại nôn ra máu.
Cả người hắn cảm thấy yếu ớt, đầu óc cảm thấy choáng váng..
Trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ, đó là gọi to: “Lão Cửu. Sao cơ thể ta lại thế này?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp khẽ nói: “Chủ nhân. Điều khiển trận pháp cũng phải tốn sức mạnh.”
Cửu Thiên vẫn định nói thêm điều gì, nhưng lại chẳng nói được đã ngất xỉu.
Trước mắt hắn đen kịt, Cửu Thiên hôn mê bất tỉnh.
Cũng chẳng biết bao lâu sau, cuối cùng thế giới mới có chút ánh sáng.
Lúc mở mắt, Cửu Thiên cảm thấy cả người đau nhức như bị xé rách.
“Lão Cửu, ta phải dạy dỗ ngươi một trận mới được. Sao chuyện quan trọng như thế lại không nói trước? Sao lại không nói!”
Cửu Long Huyền Cung Tháp không trả lời.
Cửu Thiên ngạc nhiên, sau đó ý thức hắn chìm vào trong đan điền.
Lúc ấy, Cửu Thiên thấy Cửu Long Huyền Cung Tháp im lặng. Thần đan trong người nó như mất tất cả sức mạnh, như rơi vào giấc ngủ say.
Cửu Thiên điều khiển thần đan, truyền nốt chỗ chương khí còn lại vào Cửu Long huyền cung trong tháp.
Cửu Long Huyền Cung Tháp lóe sáng.
Sau đó, giọng nói của Lão Cửu lại vang lên.
“Chủ nhân vĩ đại, ngươi tỉnh rồi. Lần này đúng là lỗ vốn.”
Cửu Thiên tức giận: “Lão Cửu, đồ chết tiệt. Chuyện quan trọng nhất thì ngươi không nói, có phải trận pháp cũng dùng năng lượng của ngươi hay không?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Nếu ban đầu chỉ phải đối phó với vài võ giả nguyên canh cảnh thì sẽ không thể này. Nhưng nếu kẻ địch vượt ra khỏi phạm vi của trận pháp thì đành phải mượn sức mạnh bên ngoài.
Ví dụ canh khí trên người chủ nhân hay năng lượng của ta. Nhưng cũng không quan trọng lắm đâu, ta sẽ không để chủ nhân bị thương. Chỉ hơi mệt mỏi mà thôi. Chủ nhân, có vẻ ta cần ngủ một khoảng thời gian. Sau nếu tìm thấy thứ gì tốt nhớ gọi ta dậy. Ta cần thứ tốt, rất nhiều thứ tốt.”
Giọng nói của Cửu Long Huyền Cung Tháp càng ngày càng nhỏ, cuối cùng gần như chẳng nghe thấy.
Cửu Thiên thở dài, cũng không hỏi thêm.
Lúc này hắn mới quay đầu nhìn xung quanh, Cửu Thiên nhận ra, đây chẳng phải phòng của hắn hay sao.
Hắn vừa định đứng dậy, bỗng nhiên cửa lại mở.
Một cô gái trẻ bước vào, cô ta mặc quần áo màu xanh nhạt, tóc vén sang một bên, bê chậu nước bước vào, trông có vẻ trong sáng đáng yêu.
Cô gái hoảng sợ, xém chút đã làm đổ nước ra ngoài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất