CHƯƠNG 440
Nói xong, Cửu Thiên bèn cất bước đi ra phía ngoài, một nhóm người của Cửu gia vội vàng đi theo, trong mắt cũng mang theo sự cuồng nhiệt.
Bọn họ biết Cửu Thiên muốn làm gì, đây cũng là điều bọn họ muốn làm.
Thời khắc trả thù đã tới!
Tuy Cửu Minh cả người đều là vết thương, nhưng lúc này đứng dậy, cất bước đi ra phía ngoài.
Cửu Hạo Nhiên kéo Cửu Minh nói: “Cả người cháu đều là vết thương, đừng đi.”
Cửu Minh bình tĩnh nói: “Cháu vẫn có thể đánh.”
Cửu Minh nói xong thì giằng khỏi tay của Cửu Hạo Nhiên, hắn ta cất bước đi theo.
Mọi người rảo bước đi ra khỏi Cửu gia.
Hừng hực, mười mấy người mặt tỏa sát khí, đi trên đường lớn của thành phố Long Cửu.
Lúc này đang là đêm khuya yên tĩnh, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, một số người đẩy cửa sổ ra, nhìn ra ngoài.
Khi bọn họ nhìn thấy những người đằng đằng sát khí này, vậy mà là người của Cửu gia thì vô cùng sững sờ.
“Người của Cửu gia, người của Cửu gia vậy mà còn sống. Lẽ nào Mục gia thua rồi?”
“Người dẫn đầu là ai? Thật quen mắt.”
“Cửu Thiên, trời ạ, Cửu Thiên của Cửu gia trở về rồi!”
Tiếng nói chuyện rì rầm truyền vào trong tai Cửu Thiên, Cửu Thiên không đếm xỉa, đi thẳng về phía của Mục gia.
Đêm trăng đen giết người, ngày gió lớn phóng hỏa.
Khi bọn họ đi tới cửa của Mục gia thì lại phát hiện cửa lớn của Mục gia đóng chặt, bên trong lại truyền ra đủ loại âm thanh ồn ào.
Canh kình trên người Cửu Thiên tỏa ra, một quyền đánh bay cửa lớn của Mục gia.
Ngay cả bức tường bên cạnh cũng bị một quyền đánh sập, lực lượng của một kích này của Cửu Thiên thật sự đáng sợ.
Nhìn kỹ lại, cả Mục gia loạn thành một mớ, vô số người xách bọc lớn bọc bé, dáng vẻ giống như muốn chạy trốn.
Xem ra tin tức của Mục gia khá nhanh nhạy, tất cả người của Mục gia đi tới Cửu gia đều bị Cửu Thiên giết sạch, Mục Kiếm Đình người duy nhất không bị giết chết cũng bị trói lại ném vào hố xí.
Những người ở lại thủ ở Mục gia này, vậy mà còn biết chạy trốn, xem ra là có người tiết lộ tin tức cho bọn họ.
Tiếng kêu vang lên, một đám người của Mục gia lập tức để túi đồ trong tay xuống, rút đao kiếm lao về phía Cửu Thiên.
Khí thế của Cửu Thiên vừa mở, bất động, đám người Mục gia có tí thực lực như này đều bị đè cho không bò dậy được, căn bản không thể lại gần Cửu Thiên một bước.
“Cứu mạng, người của Cửu gia tới rồi.”
“Cửa sau, mau chạy từ cửa sau.”
Tiếng hoảng hốt, tiếng gào thét lại vang lên, Cửu Thiên yên lặng nhìn một màn này, tia lạnh lẽo trong mắt tỏa ra.
Cửu gia cũng từng trải qua kiếp nạn như này. Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Cửu Thiên bắt đầu co rút, ánh mắt lạnh hơn vài phần.
Khí tức thay đổi, ngay lập tức hai người của Mục gia cách hẳn khá gần thì bị canh kình của hắn chấn chết, thất khiếu chảy máu.
“Tao liều với các ngươi!”
Lại là một đám người của Mục gia xông ra, nhưng càng có nhiều người của Mục gia điên cuồng chạy về phía sau.
So sánh như vậy thì có thể nhìn ra sự chênh lệch của Mục gia và Cửu gia.
Giống như giáng chịu kiếp nạn, đa số người của Cửu gia vẫn hiến thân vì gia tộc. mà Mục gia lại chạy trốn giữ mạng khá nhiều.
Lần này, không cần Cửu Thiên ra tay, mấy con cháu của Cửu gia đã tự mình đi lên, xử lý bọn họ.
Bỗng nhiên, hai võ giả xuất hiện từ trong bóng tối, khí tức tuyệt đối từ Nội Canh Cảnh đổ lên.
“Vô Tương Quyền!”
Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Diệt cỏ cần diệt tận gốc, giết hết đi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất