CHƯƠNG 436
Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, máu của Mông Lệnh dưới tác động của canh kình hóa thành ngọn thương, đâm rách canh y của Cửu Tầm, đâm thẳng vào bắp đùi của Cửu Tầm.
Cửu Tầm xoay người đánh Mao Nhất bay ra ngoài, sau đó hai tay hóa ra ảo ảnh liên tục đánh vào người Mông Lệnh.
Nhưng lúc này, trên người Mông Lệnh tỏa ra huyết quang, canh kình của Cửu Tầm cũng không cách nào đánh lại được tầng huyết quang này.
Mông Lệnh lại một lần nữa ngưng tụ máu thành một ngọn thương máu, đâm mạnh xuống, chỉ trong một lát, đùi còn lại của Cửu Tầm cũng bị đâm thủng.
Cửu Tầm phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở nhanh chóng trở nên yếu ớt.
Đây là chỗ mạnh của Huyết Sát Công Pháp, một khi đả thương đối thủ sẽ khiến đối thủ nhanh chóng mất đi sức mạnh.
Thần quang trong mắt Cửu Tầm nhanh chóng mờ đi, Mông Lệnh hừ lạnh một tiếng, xách Cửu Tầm lên.
"Tất cả dừng tay!"
Mông Lệnh quát lớn, giọng nói như sấm rền, khiến tất cả mọi người đều phải dừng lại.
Mông Lệnh xách cổ Cửu Tầm lên, cao giọng nói: "Người nhà họ Cửu, còn không mau đầu hàng đi. Đừng làm lãng phí thời gian của ông đây, tất cả bỏ vũ khí xuống thì còn có cơ hội sống, nếu không, ta sẽ giết từng người một, bắt đầu từ hắn."
Cửu Hạo Nhiên, Cửu Phong và những người khác nhìn Cửu Tầm đang bị người ta xách lên, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Không có Cửu Tầm, còn ai có thể ngăn cản được Mông Lệnh và Mao Nhất.
Nhà họ Cửu đã hoàn toàn không còn khả năng xoay chuyển tình thế.
Mục Hải cười lớn nói: "Đúng vậy, bây giờ đầu hàng, tôi có thể tha mạng cho mấy người, đến lúc Cửu Thiên trở lại, trong tay tôi sẽ có một con tốt để thương lượng, các người xem xem ai đồng ý làm con tốt cho tôi?"
Mục Hải nói thẳng không kiêng kỵ, đám con cháu nhà họ Mục đều cười hả hê.
Mông Lệnh hơi dùng lực bóp mạnh khiến Cửu Tầm đỏ bừng mặt, cơ thể co quắp.
Vì nhà họ Mục làm hỏng chuyện nên giờ đây hắn ta đã mất hết kiên nhẫn. Hơn nữa, hắn ta cũng đã làm trái lời Tinh Uyên, nếu để Tinh Uyên phát hiện, lúc quay về nhất định sẽ bị phạt.
Mông Lệnh thấy hơi phiền não, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn xung quanh.
Cửu Phong là người đầu tiên đứng ra, mặc dù mỗi bước đi là mỗi bước đau, nhưng lưng vẫn thẳng tắp.
"Nhà họ Cửu chúng tôi, tuy không phải gia tộc lớn, cũng không phải danh gia vọng tộc võ đạo chính thống. Nhưng chúng tôi cũng là người học võ, cũng như bao người khác, chính là xương cứng không thể uốn cong. Tầm lão, xin lỗi, tôi không cứu được ông. Nhưng tôi có thể đồng hành cùng ông, con cháu nhà họ Cửu, cầm vũ khí lên, chiến đấu đến cùng!"
Con cháu nhà họ Cửu đều gào lên như dã thú.
Con người một khi bị đẩy đến đường cùng, so với dã thú cũng không khác là bao.
Mông Lệnh liên tục cười chế giễu, phất tay nói: "Lũ khốn tìm chết, giết, giết hết!"
Mao Nhất đứng bên cạnh cũng nói: "Gà chó cũng không tha!"
Nói xong, Mông Lệnh đấm lên tay Cửu Tầm, hắn ta muốn đấm một phát vào đầu Cửu Tầm để đám người ngu ngốc này biết cái gì gọi là tàn khốc.
Cú đánh vừa giáng xuống, Mông Lệnh đột nhiên phát hiện bản thân đã đánh hụt.
Cùng lúc đó, Cửu Tẩm trong tay cũng biến mất theo, hắn ta nhìn kỹ thì thấy một con chó đen lớn đã tha Cửu Tầm đi.
Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã chạy vào trạch viện nhà họ Cửu, sau đó đặt Cửu Tầm xuống.
"Chó hoang ở đâu ra?"
Mông Lệnh nghiến răng nói.
Nhưng ngay lúc này, xuất hiện hai bóng người từ trên trời bay xuống, ầm một tiếng đáp xuống trước mặt mọi người.
Thứ đầu tiên đập vào mắt họ là một thanh trọng kiếm, khi nhìn thấy người đàn ông đeo trọng kiếm, không ít con cháu nhà họ Cửu kích động reo lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất