CHƯƠNG 431
Năm ngày sau, trước cửa nhà họ Cửu.
“Cửu Hạo Nhiên, dẫn theo cả nhà lớn bé nhà ông ra ngoài chịu chết đi.”
"Những con rùa rụt đầu nhà họ Cửu, mau bò ra khỏi mai đi. Để ông lớn tôi giẫm chết các ngươi từng người một."
"Cửu gia các ông không phải là rất lợi lại sao? Cửu Thiên của nhà các ông đầu, bảo hắn cũng ra đây đi. Cái gì mà thiên tài chó má, gia tộc nhà mình sắp bị người khác diệt rồi mà cũng không xuất hiện. Theo tôi thấy, hắn vẫn là một tên phế vật.”
Mới sáng sớm, từng tiếng mắng chửi đã vang lên trong tiền viện của Cửu gia.
Mười mấy con em của nhà họ Mục xung phong đi đầu, vừa tiến lên đã gây ra một trận náo loạn trong tiền viện.
Một số người của nhà họ Cửu không chịu được liền cầm dao trực tiếp xông ra, cùng đám con em nhà họ Mục đánh nhau túi bụi.
Nhưng một lúc sau, những con em của nhà họ Cửu này đều bị đánh nằm trên đất, sống chết không rõ.
Bóng dáng của hai người Mục Hải và Mục Kiếm Đình lần lượt xuất hiện.
Bên cạnh bọn họ còn có một số võ giả thân thể cường tráng, trên người mặc huyết y, trên thắt lưng có đường vân đầu lâu màu máu. Hai người dẫn dầu, thắt lưng mang theo chút màu bạc. Ba người phía sau thì là màu đồng thau.
Mục Kiếm Đình mang theo nụ cười trò chuyện với mấy võ giả này.
Không sai, mấy người này chính là võ giả mà hắn ta dẫn tới. Cũng là những cao thủ mà Tinh Uyên sư tôn chỉ điểm cho hắn ta bảo hắn ta cầm phù lệnh đi mời đến. Năm người này đều đến từ một tổ chức tên là Huyết Sát môn.
Lúc trước, khi Mục Kiếm Đình đi mời năm người này, thật sự suýt chút nữa bị dọa đến vỡ mật.
Nếu không phải có phù lệnh mà Tinh Uyên sư tôn đưa cho hắn ta làm phù hộ thân, e rằng hắn ta sớm đã bị đám người kia của Huyết Sát môn ăn sống nuốt tươi rồi.
Cũng chính là dựa vào năm người này, nhà họ Mục bọn họ mới ép nhà họ Cửu đến tình cảnh này.
Lúc bắt đầu, khi Mục gia liều mạng với Cửu gia, Mục gia đã chịu thiệt thòi không ít.
"Mông Lệnh tiền bối, hôm nay lại phải làm phiền các ông rồi. Sau khi trị được Cửu gia, chúng tôi nhất định sẽ tổ chức yến tiệc, mời ông ở lại thành phố Long Cửu chơi vài ngày."
Người đàn ông tên là Mông Lệnh chính là thủ lĩnh nhỏ của nhóm người Huyết Sát Môn này.
Mông Lệnh khua tay nói: "Tổ chức yến tiệc gì chứ. Tìm mấy cô nương xinh đẹp ngủ với tôi mấy đêm, mọi chuyện đều dễ nói, đều có thể giải quyết. Hahaha...
Mục Kiếm Đình cũng cười theo. Nhưng trong lòng lại mắng chửi tên đại lão này xối cả, cũng không biết loại người ngũ độc đều có cả như vậy làm sao có thể tu luyện đến Ngoại Canh đỉnh phong cảnh.
Một người khác bên cạnh Mông Lệnh, một đại hán tên là Mao Nhất, nói: "Thành phố Long Cửu các cậu quy tắc Trấn Thủ thật là nhiều. Theo tôi thấy, ngày đầu tiên lúc bọn tôi tới, giúp các cậu tiêu diệt nhà họ Cửu luôn là được rồi. Cứ phải bố trí đấu trường sinh tử gì chứ, đánh từng trận một, giết từng người một, thật là phiền phức.”
Mục Hải cười nói: "Mao huynh, đây không phải là quy tắc riêng của thành phố Long Cửu bọn tôi. Toàn bộ Đông Hoa Châu, thậm chí là quá nửa nước Võ Đỉnh đều có quy tắc này. Mốt huyết hải thâm thù của hai bên gia tộc phải được giải quyết ân oán một cách quang minh chính đại. Phải bố trí đấu trường, mấy ngày một lần, giết đến khi đối phương đầu hàng hoặc là chết sạch. Nếu không sẽ rước rắc rối về mình thì không hay rồi. Chí ít, tôi cũng không muốn bị cưỡng chế chiêu mộ vào quân Trấn Thủ, trở thành một con tốt nhỏ bé.”
Mao Nhất hừ lạnh mấy tiếng, không trả lời lại.
Mông Lệnh nói: "Tôi cũng thấy không ổn. Nhưng mệnh lệnh thì phải thuận theo. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta giúp bọn họ giữ thể diện là được rồi. Cố gắng đừng ra tay,nếu không được thì bảo Phí Hưng bọn họ đánh là được rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất