CHƯƠNG 414
Những người đứng đầu các phân viện như Kiều Chinh, La Khởi, Vân An, Ngọc Cần, Huyền Phong thấy cảnh này, đều mặt như màu đất.
Trong Hoành Sơn viện, Kiều Chinh liên tục cười khổ, nói: “Hóa ra, lúc Cửu Thiên đánh với ta, hắn vẫn chưa dốc hết sức!”
Nói xong, Kiều Chinh tự cười nhạo mình, sau đó hô to cổ vũ cho Cửu Thiên.
Trong Lôi Đình viện, La Khởi nhìn Cửu Thiên và Diêm Từ Vũ đối đầu nhau, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Lát sau, La Khởi đá văng thông kính.
“Không xem, không xem nữa. Ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi. Đúng là hai kẻ biến thái!”
Trong Minh Tâm viện, Ngọc Cần cười liếc nhìn Linh Bối rồi nói: “Linh Bối sư muội, sau này muộn nhất định phải đưa Cửu Thiên đến Minh Tâm viện một lần đấy.”
Mạn Tiên đi bên cạnh cũng cười nói: “Đúng thế, Linh Bối sư muội, công pháp của hắn rất mạnh. Sư tỷ cũng rất muốn công pháp đó, không biết hắn truyền thụ cho sư tỷ được không.”
Linh Bối hoàn toàn không nghe thấy lời hai vị sư tỷ của mình nói, bây giờ toàn bộ tâm trí của cô ta đều đặt ở trận tỷ thí trên đài thi đấu.
Nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt như thế, khiến trái tim cô ta như bị vặn xoắn.
“Cửu Thiên, anh không được có chuyện gì đâu đấy!”
Trong Âm Dương viện, Cửu Thiên và Diêm Từ Vũ đang hừng hực khí thế chiến đấu.
Ngoài cửa viện, mấy người Hàn Liên cũng đang đánh nhau khí thế ngất trời.
“Đừng có chạy, sao ngươi lại yếu thế!”
Hàn Liên vừa đánh vừa mắng, khiến cho Vũ Kiếm tức đến phát điên, muốn ăn tươi nuốt sống Hàn Liên.
Bỗng nhiên, Hàn Liên thấy Vũ Kiếm có sơ hở, hắn ta hất kiếm rồi đâm vào đùi Vũ Kiếm. Nhát kiếm này sâu đến tận xương, khiến Vũ Kiếm đau đớn hét to.
“Đáng chết, ta liều mạng với ngươi!”
Vũ Kiếm chẳng để ý đến vết thương của mình, đấm một quyền vào đầu Hàn Liên.
Hàn Liên cũng không rơi xuống thế yếu, hắn ta rút trường kiếm đánh lại, hai người bắt đầu đánh như liều mạng, máu tươi tung tóe.
“Đồ ngu!”
Tinh Uyên sư tôn liếc thấy cảnh đó, thầm mắng, nhưng lại chẳng buồn quan tâm.
Nhất Thanh sự tôn cười vui vẻ, đánh nhau liều chết với con cháu nhà họ Hàn thì chỉ có tự mình chuốc khổ.
Ở phía Hàn Liên, trận chiến đã đến hồi kết.
Cả người Sở Chính và Chương Quân toàn là vết thương, máu ướt đẫm người.
Nhưng hai người chẳng buồn liếc nhìn vết thương của mình, chỉ nhìn chằng chằm người kia.
Chương Quân nói: “Tả Thiên Đạo cũng chỉ có vậy.”
Sở Chính không nói gì, chỉ giơ trường đao.
Hai người lại rút đao. Ánh đao lập lòe, bóng người đan xen.
Sở Chính từ từ cất đao, ngồi phệt xuống đất.
Sở Chính chậm chậm nói: “Bắc Minh Đao, chỉ có tiếng không có miếng.”
Trước ngực Chương Quân xuất hiện một vết chém, hắn ta ngã quỵ xuống đất.
Ở phía bên kia, đại sư huynh đứng đó chỉ trỏ Nguyễn Tấn: “Chiêu này quá yếu. Hầy, chiêu này góc sai rồi. Này ngươi chưa ăn cơm hay sao? Có muốn về ăn cơm rồi đánh sau không?”
Nguyễn Tấn tức sắp phát điên, khi hắn vào sức mạnh trên người đại sư huynh như đấm xuống bùn, chẳng hề có chút động tĩnh nào.
Đại sư huynh cười nhìn hắn ta, nói tiếp: “Đánh nhanh lên, đánh xong ta còn về nhà ăn cơm.”
Nguyễn Tấn hét to, lao về phía đại sư huynh.
Nhưng vừa mới lao đến trước mặt đại sư huynh, đại sư huynh đã hất bụng, thế là Nguyễn Tấn bắn ra ngoài. “Thật đáng thương!”
Đại sư huynh cười lắc đầu, thắng rất sạch sẽ và gọn gàng.
Cuối cùng, Tiểu Hắc và Huyễn Tầm đứng ở cửa viện trừng nhau.
“Này, Tiểu Hắc, rốt cuộc ngươi có đánh hay không vậy!”
Ngay lập tức Huyễn Tầm bật cười, khiến tất cả các học viên đang quan sát cảm thấy không còn lời nào để nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất