Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

Sở Trực sư huynh cười tủm tỉm nói: “Cái này gọi là lo trước tính sau à? Sao ta lại cảm thấy có gì đó sai sai nhỉ.” 

Cửu Thiên nói: “Đúng là có gì đó sai sai đó. Chẳng lẽ Hàn Liên sư huynh không nhận ra, tiền đề để huynh ấy lo trước tính sau được là trước tiên phải có một sư muội xinh đẹp đã, sau đó sư muội mới chịu đến tìm huynh ấy chứ?” 

Mọi người đều cười ha ha. Cả Nhất Thanh sư tôn và Đạo Quang sư tôn đều cười vui vẻ. 

Cả đêm yên bình. 

Khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Cửu Thiên từ phủ đệ hư không đi ra, trong tay cầm hai lọ đan dược mới luyện, hốc vào trong bụng giống như đang ăn kẹo đậu. 

Bây giờ Cửu Thiên không còn cần thông qua giấc ngủ để tinh thần hồi phục nữa. 

Nói chung, miễn là canh khí của hắn vẫn luân chuyển trong cơ thể, thì tinh thần của hắn sẽ ở trạng thái sung mãn. 

Càng tu luyện về sau, những chuyện cơ bản như ăn, ngủ và đi vệ sinh sẽ biến mất. 

Trên thực tế, hiện tại Cửu Thiên có thể ăn đan dược để lấp đầy bụng của mình, nhưng ham muốn ăn uống và ham muốn tình dục nam nữ đều là một trong những bản năng của con người. 

Miễn là có thứ gì đó để ăn, hắn vẫn sẽ tiếp tục ăn ba bữa một ngày. 

Còn về việc kiêng ăn ngũ cốc, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cũng như không định làm như thế. 

Hôm nay, Cửu Thiên sẽ đi Lôi Đình viện. 

Hắn và La Khởi hẹn nhau giao chiến ở Lôi Đình Nhai, Cửu Thiên vẫn chưa biết vị trí của Lôi Đình Nhai, nên mới đi sớm để tìm kiếm, tránh việc tới trễ. 

Sau khi ăn sáng, Cửu Thiên rời đi trong tiếng cười của đám Hàn Liên sư huynh. 

Trong mắt của Hàn Liên và những người khác, trận chiến giữa Cửu Thiên và La Khởi hoàn toàn không có gì để hồi hộp, cho dù La Khởi có mạnh đến đâu, hắn cũng không thể sánh được với Cửu Thiên. 

Mọi người, kể cả Nhất Thanh sư tôn, đều tin rằng Cửu Thiên sẽ thắng trận này. Vì vậy, họ không định đi. 

Nhất Thanh sư tôn thậm chí không dặn dò một câu nào, cứ thế để Cửu Thiên đi. 

Cửu Thiên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhanh chóng chạy về phía Lôi Đình viện theo hướng mà Hàn Liên sư huynh chỉ. 

Sau khi Cửu Thiên rời đi, Nhất Thanh sư tôn đột nhiên nhớ ra gì đấy hỏi: “Hàn Liên, La Khởi của Lôi Đình viện hẹn Cửu Thiên tỷ thí ở đâu?” 

Hàn Liên đang ăn cơm, nhồm nhoàm nói: “Lôi Đình Nhai, sư phụ, không phải người đã biết lâu rồi sao?” 

“Hử, Lôi Đình Nhai à” 

Nhất Thanh sự tôn khẽ cau mày, ông cảm thấy có gì đó không ổn. 

CHƯƠNG 339 

Đạo Quang sư tôn ở bên cạnh cũng không nhận ra vấn đề gì, tiếp tục từ tốn ăn cơm. 

Sau một lúc im lặng, đột nhiên, Nhất Thanh sư tôn chống bàn đứng dậy. 

“Lôi Đình Nhai, không hay rồi!” 

Nhất Thanh sự tôn trực tiếp đập bàn làm đôi, Đạo Quang sư tôn giật mình nói: “Sao vậy Nhất Thanh, làm giật cả mình. 

Trong mắt Nhất Thanh sư tôn loé lên sự ngập ngừng nói: “Đạo Quang, ngươi suy nghĩ kỹ lại xem, Lôi Đình Nhai, Ngũ Lôi Chấn Thiên Quyết.” 

Đạo Quang sư tôn đột nhiên nhớ ra gì đó, lẩm bẩm nói: “Ngũ Lôi Chấn Thiên Quyết, chết tiệt. Tại sao chúng ta lại quên mất Ngũ Lôi Chấn Thiên Quyết là do sư tổ của Lôi Đình Viện lĩnh ngộ trên Lôi Đình Nhai. Ở đó, La Khởi có thể tăng gấp đôi hoặc thậm chí tăng gấp bội sức mạnh của mình. 

Ở 

Ba người Hàn Liên, Sở Trực và Sở Chính cũng bị sốc. 

Hàn Liên hét lớn: “Há chẳng phải nói Cửu Thiên sư đệ gặp nguy hiểm sao?” 

Nhất Thanh sự tôn chậm rãi gật đầu, sau đó ngồi phịch xuống nói: “Quên đi, cũng vậy thôi. Cửu Thiên đã thỏa thuận với hắn rồi. Không thể thất hứa, tốt hơn hết là chúng ta yên lặng đợi Cửu Thiên về nhà thôi.” 

Ở một bên khác, Cửu Thiên không biết rằng sau khi hắn rời đi không lâu, Nhất Thanh sư tôn mới muộn màng nhận thức được tình hình. 

Cửu Thiên gần như lấy hết tốc lực phóng về phía trước, mất cả nửa ngày, tiêu hao gần hết canh khí mới đến được Lôi Đình viện. 

Lôi Đình viện nằm trên Lôi Sơn thực sự giống như đang ở trong sấm sét vậy. 

Rõ ràng những nơi khác trời quang mây tạnh, nhưng chỉ có gần Lôi Sơn, mây đen u ám, sấm sét ầm ầm. 

“Nghe nói phần lớn đệ tử của Lôi Đình viện đều tu luyện Lôi Đình Võ Thần Quyết, nếu tu luyện đến tiểu thành định sẽ có được Lôi Đình Chi Lực, xem ra lời đồn là thật” 

Cửu Thiên yên lặng quan sát, rất nhanh đã đi tới cửa Lôi Đình viện. 

Lôi Đình Viện to lớn chiếm diện tích rất rộng, không giống như những học viện khác, Lôi Đình Viện không có tường bao. 

Cái gọi là cổng viện chỉ là một cổng nhỏ đơn độc, không hoành tráng cũng không bắt mắt. 

Cửu Thiên đi về phía Lôi Đình viện, vừa mới bước tới cổng đã bị chặn lại ngay lập tức. 

“Ngươi là học viên của phân viện nào? Tới đây làm gì?” 

Quay đầu lại nhìn, từ bên trái đi tới mấy học viên, hai nam một nữ, mặc võ bào màu tím đỏ đặc trưng của Lôi Đình viện. 

Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Ta là Nhất Nguyên viện Cửu Thiên đến đây để hoàn thành hiệp ước với La Khởi.” 

Nghe thấy hai chữ Cửu Thiên, ba người trước mặt lập tức kinh ngạc. 

eyJpdiI6IlVWYlVnWEh1MDJmc2xCRXVnd3pmZ2c9PSIsInZhbHVlIjoiRkdzVHFmUFFDMGR6dFpCT1ViNU1FcVhnTW80VXVmdDhnVXZ0ZXZKeDBwUUF4UWw5bGZTTzB2VU5IczJSVEdmMldvU2tkU1EyaDc1bUJSUFFMQ0Q0aXZUWlJQZVA3dW1Yb3NxRVlOclVsS0k2WEZIb1doMGFPV011blhNRVwvdEIyaktpa1NQZzRKNnV4MGRHVE50Q21WVDN1ZG1idmYwYkJLQ3Jhcm12ZlJSMmgyY3FzWnJ4SnI4MEJFMmNxdXFGZ1Q5RGVDaWhKRTdTQkR6VXhDXC9YdG4xb3drRmRiU1NBMG96emZqUDhcLzhMOUdhVWZzaWdCVzlrTVh6ckdjVDQwbnBkZnNOMkJhdTZcLzl2bmtkTVpzVWhPQytJQ0RqdGRjVXM3STMwNGtxblQwPSIsIm1hYyI6ImQwZDVhMjQ3YjNjZTJjODFmYTQ2YWUzMGQ4ZjQwZjE0ZmY0ODU3ZDU5OWNhNTQzZGNkMDkyZWFiZTc3YzM1MDgifQ==
eyJpdiI6ImppM0JlN0NQNFZYdkRDd1wvSEV4eE5RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvbGcwcHlEcm5lVDF0U1czR3RLRitzV0p4MURCbW9XVEpQT3dYanJNRnkwXC9NZCt6U1wvMWtOYXo4bUh1T2E0RkhzY3k0ZkI5MHFoZTRKTjhsUnBQSnFnK3psR1Y3WXJvMlZVbGVqdk1QS3liRFAybWx2dW8wNnRoOEFqRnZkeEVRanNUOUFRWlpQbVhObTVTR2h4QnhsOUtnNnFSb2RZdHE5dkdKWUZ5QjdDQlpPWVN1U2V6OFBiMnd5d2FWZmpPeXltUXdUXC9NTVV0NGVrMVJ0Wm9nTFZVR0N4Tkt3XC85eit2VThWUXYzbEUza1pMRU5BK3k0MzZzNTNmWk8zS2dCWjJiR2dvQmw1TzNIdnhTOVwvXC9EUmpiUT09IiwibWFjIjoiYmY4YTc3YTUyZTFkMmJlYzkwMGJkZmY0NTEzNTIwZDBjMWMyMjY3MWRhZWU5MTcwNTJkZDkyM2VlZDgzNDU4YSJ9

Một người đàn ông khác nói: “Cửu Thiên sư huynh, huynh đợi ở đây một lát. Ta sẽ lập tức đi báo với sư tôn, rồi tiện báo với La Khởi sư huynh luôn.”

Ads
';
Advertisement