Kỷ Nhiễm Mặc nói xong lao xuống đáy vực, xuyên qua một tầng mây đen dày đặt bên dưới hắn đã hạ thân không tổn hại.
Chỉ có điều khi nhìn xung quanh, nơi đây thật đáng kinh ngạc, khi không phải là hoang mạc khô cằn đầy xương thú, hay mảnh đất không một bóng cây.
Nơi đây lại là rừng rậm đại ngàn, xung quanh là các hang, suối, có những thược dược còn quý hiếm và nhiều hơn cả. Ngay cả bích động của hắn còn thua xa.
Vậy mà từ thuở khởi sinh, ma đế đã gọi là Hỗn Mang, thật không đúng với cảnh vật chút nào.
Kỷ Nhiễm Mặc nhận ra âm mưu muốn đoạt chiếm. Không để thiên giới biết lại có một nơi tài nguyên bất tận như vậy, trong nội cảnh này tu luyện ắt tiến hóa nhanh chóng. Nên bao lâu nay ma tộc mới dùng mây đen che giấu chuyện này.
Hắn không để tâm nhiều nữa bắt đầu gọi tên Ly Y Nhược. Tìm nửa cánh rừng không thấy dấu vết, vết thương của hắn lại loang ra. Hắn đành dùng lam quang cảm nhận vị trí của nàng.
Sau khi đến nơi thấy nàng bị rơi từ trên xuống cả người thương nặng. Tay chân be bét máu, có vẻ gãy xương sườn, cả tứ chi đều tồn hại.
Kỷ Nhiễm Mặc đau lòng bế nàng lên dùng lam quang nối các mảnh xương bị gãy của nàng. Nàng cũng chưa tỉnh lại.
“Ngu muội.”
Hắn đưa nàng đến cạnh một con suối. Tắm rửa cho nàng, vết thương ngoài da liền phục hồi nhanh chóng.
Hắn phát hiện khả năng trị thương này thì mặc lại y phục cho nàng. Bản thân xuống thác nước, thác nước bắt nguồn từ trên không đổ xuống. Hắn đang ngồi trên một tảng đá, hấp thu tinh hoa của Hỗn Mang. Chẳng mấy chốc cơ thể lành lặn. Hắn tiếp tục dùng nơi này tu luyện.
Không biết đã qua bao lâu, Ly Y Nhược tỉnh dậy, nhưng nhìn quanh không có ai, thấy vết thương đã lành. Cứ ngỡ nàng sẽ vong mạng tại đây. Nàng kiểm tra cơ thể kĩ càng, thấy bản thân quả thật không bị thương.
Ly Y Nhược đói bụng trước tiên phải đi kiếm gì lót dạ mới nghĩ được chuyện khác. Nàng chập choạng đi được hai ba bước rồi một lúc đi càng xa.
Đột nhiên Kỷ Nhiễm Mặc cảm nhạn được vị trí của nàng đã không còn ở bên bờ suối lập tức quay về.
Hắn đi theo dấu vết nàng để lại. Một lúc sau thấy tiếng kêu của nàng.
“Á... thả ta ra cái thứ ghê tởm kia.”
Kỷ Nhiễm Mặc lao tới thấy những xúc tu đang luồn vào người nàng, xé cả ngực áo lộ ra. Đám xúc th này từ một cây đã thành tinh nó đang muốn gieo giống vào người Ly Y Nhược.
Kỷ Nhiễm Mặc tức giận đánh chết hết thảy. Ly Y Nhược vui mừng khi nhìn thấy Kỷ Nhiễm Mặc. Quần áo nàng bị rách bươm. Nàng ôm ngực, hắn đến bế nàng lên đi lại bờ suối.
“Thượng quân, ta an tâm rồi. Sao... người không nói gì.”
“Ngươi chỉ giỏi làm ta lo lắng. Dám trốn khỏi điện, còn bị ma tộc bắt, giờ xúc tu còn muốn cấy giống trong..
Hắn đang nói thì đột nhiên cảm thấy nàng co giật, nhìn xuống Ly Y Nhược đang tự nhét tay vào huyệt, nét mặt xuân tình.
“Nàng đây là đang câu dẫn bổn tôn?”
“Ư..... ư... ta muốn... muốn...
Khi nãy một xúc tu đã bám vào huyệt nàng, dịch nhầy bên ngoài có tác dụng làm kích thích người khác.
Ly Y Nhược đã hứng tình, đuôi hồ ly cũng lộ ra từng chiếc.
“Thượng quân... ngài cho ta đi, ta muốn..”
“Đây là nàng tự mình nói. Ta không hề ép.
Hắn cười bế nàng về bờ suối rồi xé nốt những mảnh y phục còn lại của nàng.
Ly Y Nhược hấp tấp muốn cởi y phục hắn. Kỷ Nhiễm Mặc xoa đầu nàng, mở chân cho nàng tự cởi. Côn thịt thô trướng bật ra đập thẳng vào má nàng.
Ly Y Nhược như hổ đói há to miệng ngậm côn thịt đang cương ấy. Chỉ là nhìn nàng ngậm gậy thịt hắn từ trên sắc tình làm hắn hứng côn thịt lại trướng thô một vòng. Ly Y Nhược ưm ưm không ra lời.
Hắn bụm miệng cười khi nàng mắc kẹt bên trong, nàng không nhả được côn thịt ra.
“Khi tỉnh táo ta xem da mặt nàng thế nào đây.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất