Thấy Tôn Diệu Nguyệt có vẻ muốn trở mặt, Giang Nguyên vội vàng cười khan nói:
- Chẳng qua nơi này dù sao cũng là địa phương quan trọng của Thiên Y viện chúng tôi... Đầu tiên không phải là ngài nói sợ tôi bố trí năm trăm vệ sĩ còn không? Đây không phải là vì an toàn của ngài sao?
- Ha ha... Giang Nguyên, không ngờ càng ngày miệng lưỡi cậu càng trơn tru rồi, nói nghe lọt tai thật...
Tôn Diệu Nguyệt khẽ cười hai tiếng, chắp tay nhìn về phía doanh địa yêu tộc, nói:
- Tôi nói này, chuyện yêu tộc dưới lòng đất thế này đã không đơn thuần chỉ dính dáng tới mỗi Thiên Y viện các người nữa rồi. Chẳng lẽ Cổ Môn chúng tôi không phải là một thành viên Nhân tộc sao?
Nói đến đây, Tôn Diệu Nguyệt lại nhìn về phía Y Phù bên cạnh, sau đó tiếp lời:
- Nếu ngay cả Huyết tộc cũng có thể ở chỗ này, vì sao lại vội vã đuổi chúng tôi đi?
Giang Nguyên cười khan đáp:
- Ha ha... Xin sơn trưởng đại nhân đừng trách. Nếu ngài muốn ở lại, như vậy thì ở lại đi... Tôi tuyệt đối không có ý kiến gì khác. Chẳng qua dù sao chỗ này cũng nguy hiểm, không biết lúc nào đám yêu tộc nổi điên lên, xông ra tiến công nơi này. Nếu sơn trưởng đại nhân bị chút tổn thương nào thì tôi cũng không thể trả lời cho Lưu môn chủ được...
- Nếu chẳng may khiến hai bên chúng ta hiểu lầm thì thật không tốt rồi!
Nghe thấy Giang Nguyên vẫn có ý muốn đám người mình rời đi, Tôn Diệu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cười trào phúng nói:
- Dù sao hiện tại tôi cũng không đi. Tôi còn phải quan sát tình huống yêu tộc này ... Dù sao Cổ Môn tôi cũng không có khả năng hoàn toàn không để ý tới chuyện này được. Hơn nữa chẳng lẽ cậu không định mượn thêm thuốc của Cổ Môn chúng tôi sao?
- Á... Ha ha... Không dám không dám. Mời Tôn sơn trưởng cứ tự nhiên, tự nhiên là tốt rồi... Ngài muốn ở chỗ nào trong trụ sở cũng được hết... Ha ha...
Lúc này thế giới bên ngoài đã là đêm khuya...
Trong một khu rừng rậm yên tĩnh, đột nhiên mơ hồ truyền tới một tia vang động.
Nhìn về hướng có tiếng vang kia, có thể thấy một tảng đá lớn đang lay động chậm rãi, sau đó di chuyển sang một bên, lộ ra một cửa hang.
Không bao lâu sau, dường như có bóng người loáng thoáng, sau đó liền có mấy người mặc áo bông dầy cao lớn đi ra.
Hai người trong đó dùng kiệu nâng cao một người dường như cả đầu cũng bị bao phủ, thoáng phân biệt phương hướng một chút, đi một hồi lâu mới chậm rãi ngừng lại.
Người trên kiệu kia giờ mới bỏ trùm đầu xuống, nhìn cẩn thận vài lần về bốn phía, sau đó mới nói với mấy người trước mắt.
- Tốt lắm, hiện tại chúng ta đã đi ra rồi... Ngươi có thể bố trí chúng ta đi tới lãnh địa của phụ thần thị giả rồi...
Người đi ra này đúng là một trong những người Lý Nguyên Bân mang xuống thế giới dưới lòng đất, lúc này nhìn bầu trời sao và đường chân trời đã lâu không thấy cùng không khí tươi mát trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia kích động.
- Rốt cục cũng đi ra rồi...
Đương nhiên, gã cũng chỉ duy trì một chốc lát, nhìn mấy yêu tộc đang nhìn chằm chằm mình xung quanh, không dám chậm trễ, nắm chặt áo da trên người, lập tức đưa tay nói:
- Xin đưa thiết bị liên lạc cho tôi!
Một người bên cạnh lập tức đưa cho gã một cái điện thoại vệ tinh.
Người này bấm một dẫy số, nói vài câu với bên kia, tiện đà nói:
- Tốt rồi, rất nhanh sẽ có người tới đón chúng ta...
Đầu lĩnh yêu tộc gật đầu, sau đó khoanh chân ngồi xuống, hơn nữa cẩn thận nhìn xung quanh.
Người kia bị yêu tộc vây quanh bốn phía, thấy thế trong lòng cũng có suy nghĩ.
Xem ra đây cũng không phải lần đầu tiên đám yêu tộc này đến thế giới mặt đất, chỉ là không biết cửa ra này rốt cục nằm ở nơi nào...
Mấy người chờ đợi nửa giờ, không bao lâu liền có mấy luồng ánh sáng xuất hiện trong bóng tối phía trước.
Chứng kiến vài luồng ánh sáng này, người nọ hưng phấn đứng dậy, mãi cho tới khi mấy người cầm đèn pin xuất hiện trước mặt mới hưng phấn nói:
- Rốt cục mọi người cũng tới rồi!
- Đội trưởng Hồ...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất