Thứ như bổng chùa kia nện mạnh lên boongke, lập tức đập cho tầng giáp dầy lõm xuống một khoảng, sau đó rơi xuống mặt đất.
Mà bóng người kia đồng thời búng người lên, lướt qua tầng lan can cao tới hơn ba mươi thước, rơi xuống trên tháp phòng ngự.
- Phù...
Giang Nguyên thở thật dài một hơi, hai tay run nhẹ cầm hai thanh trường đao đã vặn vẹo, tiện tay vất xuống mặt đất, hơi thất vọng lắc đầu nói:
- Vẫn chưa đủ!
- Vẫn chưa đủ/
Mọi người thấy cảnh tượng trong nháy mắt chém giết như đồ tể của vị này, vừa hưng phấn lại vừa không nén nổi rùng mình một cái.
- Linh dược không đủ...
Giang Nguyên lắc lắc hai tay, để huyết mạch nhanh chóng lưu thông, khiến đôi bàn tay run rẩy kia thoáng bình tĩnh lại, khẽ thở dài nói:
- Ăn nhiều linh dược như vậy mà vẫn không đánh lại được tên kia!
Nghe thấy lời này, mọi người đều tắt tiếng...
- Khụ khụ...
Lúc này rốt cục Hoàng Văn Hiên đã khôi phục tinh thần, vẻ mặt buồn bực, nói với Giang Nguyên đã giết tới toàn thân đầy máu tươi:
- Thường ủy Giang... Sau này chờ tùy ý ra trận lúc nguy hiểm như vậy. Nếu chẳng may ngài xảy ra vấn đề gì.... Chúng ta có chết vạn lần cũng không nổi!
- Đúng thế... Thường ủy Giang, ngai còn quan trọng hơn cả trụ sở này đấy... Hơn nữa còn có ngoại viện chúng tôi ở đây, tình huống trước mắt vẫn có thể chống được... Ngài tuyệt đối đừng để bản thân gặp nguy hiểm dễ dàng!
Lúc này vẻ mặt phó chủ nhiệm Lý có vẻ vẫn đang nghĩ lại mà sợ, vội vàng khuyên nhủ.
- Được rồi được rồi...
Giang Nguyên tùy ý đưa tay nhận khăn lông Y Phù đưa qua, lau tay rồi từ tốn nói:
- Tôi hiểu cảm nhận của mọi người. Nhưng tôi đã là thành viên Thường vụ của hội đồng viên, nếu thấy cảnh thành viên ngoại viện gặp nguy hiểm, trọng địa của viện bị uy hiếp, mà mình có năng lực lại không ra tay... Chẳng phải là uổng làm thường ủy, sau này cũng không dám gặp mặt mấy người viện trưởng....
- Cho nên mọi người cũng không cần nói nhiều nữa... Tôi đi tắm trước... Có việc gì thì thông báo ngay cho tôi!
Tiện tay trả khăn lông cho Y Phù, Giang Nguyên lại cất giọng:
- Lão Hoàng, báo cho phía Ban ngũ kim luyện chế hai thanh đao đáng tin một chút... Mấy loại đao thường này không hợp dùng lắm!
Nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, vẻ mặt Hoàng Văn Hiên bất đắc dĩ, cười khổ, sau đó cung kính đáp:
- Vâng thưa thường ủy Giang!
Nhìn thấy Giang Nguyên đi trước, Y Phù đi sau rời đi cùng hai vị Đại vu sư, Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý nhìn nhau một cái, cũng đồng thời nở nụ cười khổ...
- Trưởng ban Hoàng... Phải làm sao đây?
Phó chủ nhiệm Lý nhìn thoáng qua đại doanh yêu tộc cùng với tiếng gầm gừ mơ hồ truyền tới của vị sư vương kia, cười khổ nói:
- Linh dược trong viện đã cấp cho thường ủy Giang gần như hết sạch rồi.... Giờ đi đâu chuẩn bị thuốc đây?
Lúc này Hoàng Văn Hiên cũng có vẻ đau đầu:
- Đúng thế... Nhưng không chuẩn bị cũng không được ... Nếu có thêm chút linh dược, chắc là chúng ta cũng có hy vọng lớn đột phá được sự vây khốn của yêu tộc đấy!
- Quả thật các loại linh được bổ ích trong viện đã không còn nhiều rồi!
Vẻ mặt Từ Khải Liễu cười khổ thở dài, nhìn về phía Lưu Mộc Dương bên cạnh, nói:
- Trước mắt kho dược trừ giữ lại thuốc ở mức thấp nhất ra, trên cơ bản không thể nào cấp thêm cho Giang Nguyên nữa...
Lưu Mộc Dương chậm rãi gật đầu nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất