Nghe vị đội trưởng vô cùng cẩn thận, hơn nữa còn hạ giọng như thì thào, mấy người vội nhìn bốn phía một chút, vừa tiếp cận vừa ngừng thở chờ nghe đội trưởng nói tiếp.
- Chẳng qua... Lúc tôi đi vào, mơ hồ nhìn thấy một người...
Nhắc tới lúc đó, rõ ràng vị đội trưởng này còn phải rùng mình một cái.
- Người nào vậy?
Mấy người kia vội vàng hạ giọng hỏi.
- Giang Nguyên...
Vị đội trưởng kia cúi đầu nói:
- Tôi chỉ nhìn nghiêng một cái, chắc chắn là hắn rồi... Toàn thân nhuốm máu tươi, trong tay còn có một thanh trường đao. Những người khác dù phần lớn trên người cũng dính máu nhưng cũng không nhiều máu tươi bằng một phần mươi hắn...
Nói tới đây, vị đội trưởng này còn thở hổn hển vài tiếng, rất rõ ràng áp lực vừa rồi ông trải qua cũng không nhỏ. Một lúc sau ông mới ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:
- Tôi không có gan nhìn nhiều. Một thân sát khi kia thật sự dọa chết người mất... Vừa rồi trực thăng kia tới đón hắn đi đấy...
- Giang Nguyên?
Mấy người sửng sốt, hai mắt lập tức sáng ngời.
Vị cảnh sát trẻ tuổi kia hưng phấn nói:
- Chính là vị đại tá nghe nói trẻ tuổi nhất kia sao? Đội trưởng... Ngài không nhìn lầm đấy chứ?
- Câm miệng, nói nhỏ thôi...
Người thanh niên kia còn chưa nói hết, vị đội phó bên cạnh đã lo lắng nhìn bốn phía, hạ thấp giọng mắng:
- Nhớ kỹ khi về không được nói lung tung. Nếu chuyện này truyền ra, cẩn thận cái mũ của các cậu đấy!
Bị vị đội phó mắng một hồi, hai vị cảnh sát bên cạnh vội vàng rụt cổ xác nhận, chỉ là trong mắt có chút ánh sáng lấp lóe, nhìn chằm chằm vị đội trưởng kia, hy vọng còn có thể nghe được vài thứ.
Lúc này tất nhiên Giang Nguyên không biết tình huống ở đó. Hắn lẳng lặng ngồi dựa vào ghế trên trực thăng, không bao lâu liền ngủ mất. Mãi cho tới nửa giờ sau, khi hạ cánh rồi, chuẩn bị đổi máy bay hắn mới bị Lâm Thanh Bình đánh thức.
Ngủ nửa giờ rõ ràng khiến hắn khôi phục không ít.
Đổi sang một chiếc máy bay hàng không, điện thoại vệ tinh trong tay Lâm Thanh Bình lại reo vang.
Lâm Thanh Bình nhìn một chút, sau đó cung kính đưa cho Giang Nguyên, nói:
- Thường ủy Giang, là điện thoại của viện trưởng...
- Viện trưởng yên tâm... Phải tận lực diệt trừ đám dư nghiệt của Tuyệt y đường này, giảm bớt thực lực của bọn họ...
Giang Nguyên lạnh nhạt nói:
- Tôi đã trao đổi qua với tổ năm người bên kia rồi...
- Vâng... Tôi biết rồi... Nhất định sẽ coi trọng việc lớn!
Nói với đầu bên kia hai tiếng, Giang Nguyên cầm điện thoại trong tay đưa cho Lâm Thanh Bình, nói:
- Gọi cho tôi vị kia, tiến hành xác nhận lần cuối!
Nghe thấy lời Giang Nguyên, vẻ mặt Lâm Thanh Bình nghiêm lại, bấm một dãy số, nói với đầu bên kia mấy câu xong liền cung kính đưa điện thoại cho Giang Nguyên.
Giang Nguyên nhận điện thoại, chờ đợi giọng nói quen thuộc già nua từ bên đầu kia lên tiếng xong mới nói:
- Lần này lại khiến ngài thêm phiền toái rồi...
- Quả thật là có chút phiền toái thật...
Trong giọng nói già nua đầu kia mang theo chút khổ sở nói:
- Bên kia cũng không xem như trong phạm vi khống chế của chúng ta...
- Tôi biết... Cho nên mới nói là khiến ngài thêm phiền toái!
Giang Nguyên mỉm cười nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất