Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

 

Trong tay nghe truyền tới tiếng hét kinh hãi của Lâm Thanh Bình. Giang Nguyên nhìn từng khối tường thủy tinh lao vùn vụt qua trước mắt, sau đó đột nhiên thân hình nhẹ nhàng sững lại, sau đó lơ lửng trong khu trung, cách bức tường kính chừng hơn mười mét.   

 

Trên một tòa nhà cao tầng cách đó không xa, Lâm Thanh Bình ngây ra nhìn ống nhòm, thấy thân hình Giang Nguyên đang tung bay trong không trung, mãi mới hồi phục được tinh thần, lắp bắp nói:   

 

- Ngài đã đến tầng dự kiến!   

 

Giang Nguyên gật đầu, tỏ vẻ đã rõ, tầm nhìn trước mắt trong nháy mắt liền trở thành một vùng đen trắng...   

 

- Tít... Thiên phú Thanh chướng khởi động...   

 

Trong đầu vang lên tiếng báo hiệu, tầng tường kính dầy trước mắt Giang Nguyên liền trở nên trong suốt trong nháy mắt.   

 

Hơn nữa kết cấu toàn bộ tòa nhà cũng giống như trở thành dạng 3D, di động hiện ra trong mắt Giang Nguyên.   

 

Đồng thời một đám bóng người màu đỏ nhạt cũng hiện lên trong nháy mắt...   

 

Giang Nguyên chậm rãi đánh giá kết cấu tường thủy tinh này, xác nhận mỗi khối thủy tinh đều có một sợi dây cảnh báo, cũng không có biện pháp cảnh báo gì đặc thù khác liền lựa chọn một căn phòng không người, nhẹ nhàng bay tới.   

 

Đến gần tường thủy tinh, một tay Giang Nguyên áp vào trên tường, đồng thời móc ra một thứ giống như chiếc bút máy, nhẹ nhàng đặt lên tường. Sau đó, một tia sáng màu đỏ nhạt liền bắn ra.   

 

Giang Nguyên di chuyển đầu bút trên bức tường, dùng tia laser cắt một lỗ hổng chừng bốn mươi cm, sau đó nhẹ nhàng đẩy vào bên trong. Phiến thủy tinh kia liền áp chặt vào lòng bàn tay hắn, bị đẩy vào bên trong gian phòng.   

 

Lâm Thanh Bình đứng xa xa lòng đầy hồi hộp và kinh ngạc, trơ mắt nhìn thân hình Giang Nguyên đột nhiên duỗi thẳng trong không trung, sau đó nhẹ nhàng "bơi" vào trong lỗ hổng kia. Thấy chẳng có một tiếng cảnh báo nào vang lên, lúc này ông mới thở phào nhẹ nhõm.   

 

Hiện tại rốt cục ông đã phát hiện ra, quả nhiên vị Thường ủy Giang này không có gì là giống người bình thường cả...   

 

Nếu không thì làm sao chẳng cần trang bị đặc thù gì, sau đó liền nhảy thẳng xuống mấy chục tầng nhà, rồi lại tung bay giữa không trung, chẳng khác gì siêu nhân cả...   

 

Lập tức, đột nhiên ông cũng chẳng còn lo lắng nữa...   

 

Có năng lực như vậy, thảo nào vị thường ủy Giang này là tràn đầy tự tin như thế. Thật sự mình quan tâm thừa rồi.   

 

Lập tức ông đặt ống nhòm sang một bên, thở dài nhìn cấp dưới bên cạnh nói:   

 

- Quan sát kỹ cho tôi, có vấn đề gì thì lại gọi tôi!   

 

(QUAN Y)

Trong một gian phòng giám sát, hai người thanh niên đang ngồi trước màn hình, vừa hút thuốc vừa chém gió phần phật.   

 

- Dạo này đời sống khó khăn quá nhỉ...   

 

Một thanh niên đeo kính rít một hơi thuốc, thích ý ngửa đầu thổi ra một vòng tròn khói, bất đắc dĩ thở dài.   

 

- Đúng thế...   

 

Người thanh niên còn lại tóc vàng hoe, tay cầm một bao hạt dưa, bỏ vào miệng cắn, vừa cắn vừa hừ một tiếng:   

 

- Cả tuần rồi tôi chưa biết mùi gái gú, cứ tiếp tục thế này chắc phải nhịn chết tươi mất...   

 

- Ha ha... Còn nói tới gái gú. Giờ tôi chỉ cần ra ngoài uống chén rượu, ăn con tôm là đã thỏa mãn lắm rồi!   

 

Người thanh niên đeo kính hừ khẽ một tiếng, nhìn về đồng đội, lại nhìn gói hạt dưa trên bàn, cười nói:   

 

- Tôi bảo... Cậu ăn ít thứ này thôi. Chưa nghe nói à, thứ này có tỷ lệ gây ung thư cao khiếp người đấy, gần đây còn bị liệt vào yếu tố gây ung thư!   

 

Nghe lời này, người thanh niên kia nghiêng mắt cười lạnh một tiếng, nói:   

 

- Thế cậu cho rằng hút thuốc là không gây ung thư à? Thuốc lá không phải là thứ gây ung thư hàng đầu à? Ha ha!   

 

Bị đồng bọn ngắt lời, người thanh niên đeo kính nhún vai, sau đó liền yên lặng hút nốt điếu thuốc, tiếp đến búng tàn thuốc vào trong gạt tàn.   

 

Thấy người thanh niên đeo kính không nói gì nữa rồi, người thanh niên tóc vàng đắc ý cười ha hả, trợn mắt định nói, đột nhiên hai mắt sững ra, tiến sát đến màn hình, nhìn cẩn thận một chút, lại quay người nghi hoặc nói với đồng bọn:   

 

- Này... Vừa rồi có phải là cái cửa kia chuyển động không?   

 

- Hả?   

 

Người thanh niên đeo kính sửng sốt một chút, ngồi bật dậy nhìn màn hình, sau đó cau mày lắc đầu nói:   

 

- Đâu... Cậu hoa mắt à?   

 

- Đây là phòng ở cuối hành lang, bên trong không có ai... Hơn nữa cho dù có người tới, cả một hành lang dài như vậy, chúng ta nhất định sẽ nhìn thấy... Có người đi ra cũng không có khả năng chúng ta không thấy...   

 

Người thanh niên đeo kính thở hắt ra, sau đó miễn cưỡng ngồi xuống, tựa vào ghế, hừ khẽ:   

eyJpdiI6IkVWVHlnMnVJZ3gyemdWckdISWFaUmc9PSIsInZhbHVlIjoiMFd6SjJHbE1ucXU3MHN4MVdGbEg5cyt2VEpqTEF4YVwvV2x2NGtcL3EyV1FDNCs5ejlhWW0xSHRCdjJcL3pWUjhkTSIsIm1hYyI6Ijk2YjJkYzY5OGVjZWViNjZjMjkzNjgwZjcxNjVkMmRiOTM4Mjg2ZDQ0ZDFmODA0YTY4MTljM2U0ZTA2MGRjNTMifQ==
eyJpdiI6IkFkb1wvNENNZXBjK2NDWFgrVVEzUXl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ill5bCtFb3haXC95bU1rT003cmZmU2dIWmNqRjIrVG15alpHV2VQK09mMnhEblZjdFpcL3BnRVpMVjVaRVFPdUp2Y3FqXC9lS0Y0K25cL2dkeHFXamtnQzFOazFwNlwvblhVQVFwN1wvcTVuSFBcL0ZTekpxbHN2Z1RkU1lKSkUrMGNDQnBMTlUyMzlkT2lcLzFGUE0ydm5ockNERUorc1VWWXZ4ZllpTk1QTzA2eEdFQ0lRPSIsIm1hYyI6IjhkNzBkYTVhMzE4Njg5MmJmYmIzY2ZmZGY4ZDMzYWU0YTMxYjhiNDk5YTYwMzkxOTk5Yjk3NjdkYjNlMTY1MDIifQ==

- Được rồi...  

Ads
';
Advertisement