- Tôi đã thảo luận với Giang Nguyên về việc này rồi. Hắn cho rằng hiện tại chưa tới lúc chúng ta mở rộng thế giới Phong Động... Nhưng trong viện lại đang thiếu các loại linh dược, hơn nữa dường như Giang Nguyên cũng có ý khác với thế giới trong Phong Động... Cho nên hắn kiên trì muốn ở lại bên trong, hơn nữa xác nhận là có thể bảo đảm an toàn cho bản thân!
Nói tới đây, Từ Khải Liễu nhìn về phía La Thiên Minh, bất đắc dĩ cười nói:
- Nếu Giang Nguyên đã nói như vậy rồi, hiển nhiên tôi cũng không tiện miễn cưỡng hắn!
- Dù sao hắn cũng là thường ủy viên Hội đồng viện, cho dù là tôi cũng không thể ép hắn làm gì!
Nghe Từ Khải Liễu nói vậy, lão y sư La Thiên Minh cũng chỉ có thể thở dài. Vừa rồi ông cũng chỉ nổi nóng chốc lát mà thôi, làm gì không hiểu những đạo lý này.
- Đừng lo lắng quá... Lão La, tên nhóc Giang Nguyên này rất khôn khéo, nếu không nắm chắc hắn sẽ không làm xằng bậy đâu...
Lão y sư La Thiên Minh bất đắc dĩ thở dài, nói:
- Hiện tại cũng chỉ có thể để mặc nó thôi... Ôi... Chỉ hy vọng nó không gặp chuyện gì cả!
Ở ngoài ngàn dặm, tại trụ sở của Thiên Y viện trên Long Sơn Phong Động, sơn trưởng Tôn Diệu Nguyệt đại nhân đang đứng dưới một gốc cây đại thụ, cầm một chiếc ống nhòm chính xác cao, quan sát cẩn thận cửa ra của Phong Động Long Sơn.
Nhìn quanh một hồi. Vẻ mặt Tôn Diệu Nguyệt cảm thán buông ống nhòm, cười lạnh nói:
- Chậc chậc... Nhiều năm như vậy rồi, nếu không phải lần này Thiên Y viện gióng trống khua chiêng triệu tập nhiều người chạy tới đây như vậy, tôi thật còn không biết Thiên Y viện lại còn cất giấu một nơi như thế...
Khuôn mặt xinh xắn của Từ Thanh Linh bên cạnh hơi cau lại, cũng chậm rãi bỏ ống nhòm trong tay xuống, bình tĩnh nói:
- Tin tình báo không sai chứ? Thật sự Giang Nguyên đã đi vào trong rồi?
- Ha ha... Cô bé Thanh Linh này... Cũng chỉ quan tâm tới người yêu thôi...
Tôn Diệu Nguyệt hừ một tiếng đáp:
- Con ngày nhớ đêm mong hắn, nhưng chưa chắc hắn đã nhớ con đâu...
Nghe lời này của Tôn Diệu Nguyệt, Từ Thanh Linh quay đầu không vui nhìn Tôn Diệu Nguyệt, lạnh giọng nói:
- Sư phụ... Con phát hiện miệng của người càng ngày càng nát... Chẳng giống sơn trưởng đại nhân của Cổ Môn chút nào... Ngược lại giống một bà lão bốn năm mươi tuổi rồi...
- Khụ khụ...
Sơn trưởng đại nhân đang định nói tiếp suýt nữa bị tức sặc hơi, bực mình nói:
- Hỗn nào... Con thấy sư phụ con là bà lão sao? Có bà lão nào xinh đẹp vô song thế này không? Từ Thanh Linh, thị lực của con thật càng ngày càng kém đó...
Từ Thanh Linh nhún nhẹ vai, nhìn về phía Lý Tiểu Vũ đang có vẻ lo lắng, nói:
- Cô cảm thấy thế nào?
- Ừ... Có lý!
Lý Tiểu Vũ vốn luôn khiêm nhường hướng nội gật đầu khẽ, tỏ vẻ đồng ý, khiến Tôn Diệu Nguyệt đứng một bên suýt nữa phun máu.
- Cái đứa đồ đệ bất hiếu các người... Chẳng lẽ muốn làm vi sư tức chết à?
Lý Tiểu Vũ đồng tình quay đầu nhìn thoáng qua sư phụ sắp sửa phát cáu, thở dài nói:
- Sư phụ... Vốn chúng con cũng rất hiếu thuận... Nhưng người cứ muốn lôi cái thứ gọi là gì gì kia tới trước mặt chúng con, chúng cũng không thể nào hiếu thuận nổi nữa!
- Cái gì mà gọi là cái gì gì ?
Vẻ mặt sơn trưởng đại nhân nghi hoặc hỏi.
- Gọi là Tề Nhạc Minh!
Từ Thanh Linh thở dài, chăm chú nhắc nhở sư phụ mình:
- Sau này thật sự ngài nên để tên kia ít xuất hiện trước mặt chúng con đi...
- Để gã ít xuất hiện trước mặt các con?
Tôn Diệu Nguyệt hừ khẽ một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ các con tưởng vi sư là loại người kia thật?
Nghe thấy những lời này của Tôn Diệu Nguyệt, hai người Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ liếc nhau một cái, đồng thời gật đầu:
- Đúng!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất