Hai viên Hồng Vân Đan hóa thành một luồng khí tức mát mẽ, chậm rãi chảy vào trong đan điền. Khi hắn toàn lực vận chuyển nội khí, chuyển thành khí tức năng lượng khổng lồ, dung nhập vào năng lượng tuần hoàn trong cơ thể.
Khi năng lượng được hấp thu, thanh âm báo động cũng biến mất, khiến cho Giang Nguyên nhịn không được thở phào một hơi, đưa tay vỗ vỗ lồng ngực của mình.
Trong lúc Giang Nguyên còn đang thở phào, đột nhiên nghe có tiếng rống đuổi theo.
Giang Nguyên quay đầu lại, liền nhìn thấy cách đó mấy trăm thước, một con sư tử khổng lồ dùng để cưỡi mang theo Sư Khung sắc mặt giận dữ vượt qua mười mấy ma thú khác, mau chóng đuổi về phía hắn.
- Đáng chết! Đang trong lúc quan trọng, tên này còn đích thân đuổi theo.
Tức giận mắng một câu, Giang Nguyên chỉ có thể hít một hơi, cắn răng tăng tốc độ chạy về phía trước. Bây giờ hắn không thể bị đuổi kịp được.
Khi không có năng lượng để chống đỡ, không thể sử dụng các loại thiên phú, nếu bị Sư Khung đuổi bắt, tỷ lệ bình yên chạy trốn gần như bằng không.
Bây giờ chỉ có thể xuất toàn lực, tận lực kéo dài thời gian, để hắn có thể mau chóng hấp thu năng lượng Hồng Vân đan, ứng đối một chút. Nếu không, chỉ sợ là vạn kiếp bất phục.
Đây là lần đầu tiên sau khi Giang Nguyên rời khỏi Cô Lang trở về nước gặp phải tình huống gian nan như vậy.
Trước kia, mặc dù đã từng trải qua mấy lần chạy trốn, nhưng không phải chạy trốn một cách chật vật như thế này.
Giang Nguyên thở hồng hộc, mồ hôi như mưa văng tứ tung xuống chân. Sư Khung cưỡi con sư tử lớn không ngừng theo sát đằng sau, vừa chạy vừa cười lạnh:
- Ngươi chạy đi, chạy nữa đi. Ta muốn nhìn xem ngươi có thể chạy được đến đâu.
Phù phù. Giang Nguyên vừa chạy vừa lau mồ hôi trên trán, không ngừng quay đầu nhìn về phía sau.
Sư Khung đã đuổi theo hắn nửa tiếng đồng hồ không buông. Hắn xuất ra đủ loại phương pháp vẫn không bỏ rơi được người này.
Nhìn Sư Khung đuổi càng lúc càng gần, cảm nhận hai viên Hồng Vân đan đã được hấp thu hết, Giang Nguyên hít một hơi thật sâu, từ trong túi móc ra chai thuốc, đổ hai viên Hồng Vân Đan vào miệng.
Nếu đã nắm chắc cơ hội thoát thân, có đủ năng lược nhất định, lần này hắn sẽ chơi Sư Khung một cú.
Thấy Giang Nguyên đằng trước có dấu hiệu không chạy nổi nữa, ý hung tàn trong mắt Sư Khung bắt đầu ẩn hiện.
Đuổi theo tiểu tử này lâu như vậy, mặc dù dáng vẻ của đối phương rất chật vật, cảm giác thật không tệ. Nhưng lúc này ông ta cũng không kiên nhẫn nổi, hai chân thúc vào hông con sư tử.
Rống. Được chủ nhân thúc giục, con sư tử ngửa đầu gầm lên một tiếng, toàn lực tăng tốc đuổi theo Giang Nguyên.
Nghe tiếng rống đằng sau càng lúc càng gần, ý cười trên mặt Giang Nguyên cũng càng đậm.
Nhưng tốc độ càng lúc càng chậm, dường như không chống đỡ nổi nữa.
- Hắc hắc, tên tiểu tặc kia, còn muốn chạy sao? Sao không đứng lại cho Bổn vương.
Nhìn biểu hiện của Giang Nguyên, Sư Khung lại càng tự đắc. Đối với kẻ đã từng thoát khỏi tay ông ta nhưng vẫn dám trở về, lại còn ăn trộm thần khí Nhân tộc, ông ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ tên tiểu tặc này đã chật vật không chịu nổi, chạy lâu như vậy rồi, cũng nên xuất thủ bắt đối phương lại.
Nghĩ đến đây, hai chân Sư Khung lại kẹp hông con sư tử lần nữa, thúc giục con vật tăng tốc độ.
Con ma sư khổng lồ bị Sư Khung thúc một cái, một lần nữa tăng tốc, nhào đến con mồi đang ở đằng trước không xa.
Trong lúc con ma sư đang lộ vẻ hung tàn, chuẩn bị vật con mồi bé nhỏ kia ngã xuống đất, đột nhiên cảm thấy trong lòng căng lên.
Bởi vì một cổ thần uy khổng lồ từ con sâu nhỏ kia xông thẳng đến.
Cảm giác cổ thần uy đè ép đến nó, muốn thở cũng thở không nổi, thân hình ma sư cứng đờ trên không trung, sau đó bịch một cái, từ trên không trung rơi xuống.
Sư Khung ngồi trên ma sư không kịp đề phòng, miễn cưỡng đạp một chân lên con ma sư để thoát thân, nhưng rồi lại nhìn thấy ánh đao chợt lóe trước mắt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất