Nói đến đây, trong mắt Sư Khung lóe lên tia kích động, nói:
- Nếu chư thần trở về, vậy chúng ta càng có khả năng luyện lại huyết mạch...
Nghe thấy vậy, trên mặt Hồ Mục cũng khó giấu vẻ kích động, gật đầu liên tục. Có điều thân là hồ tộc, trước nay luôn mưu mẹo nghĩ nhiều, vẫn trầm giọng nhắc nhở:
- Nhưng tất cả mọi chuyện cũng phải lĩnh ngộ thần chỉ xong mới có thể chắc chắn.
- Hơn nữa lần này lại liên quan đến người trấn thủ nhân tộc, chúng ta nhất định phải cẩn thận hơn... Dẫu sao... Kế hoạch Thần quang của chúng ta cũng đã bắt đầu...
Sư Khung chậm rãi gật đầu, lạnh giọng nói:
- Dù nói thế nào, miện hạ giáng lâm vẫn là chuyện tốt của chúng ta... Mấy người kia nhớ trông chặt. Lần này Sư Mang để cho đám nhân tộc kia chạy ra ngoài, tất nhiên sẽ tạo ra ảnh hưởng cho kế hoạch Thần quang của chúng ta... Nhưng cho dù như thế nào, nếu chư thần trở về thì dĩ nhiên kế hoạch Thần quang này cũng không cần thiết nữa...
- Nhưng nếu không phải... vậy thì chúng ta nhất định phải thảo luận kỹ hơn...
- Từ lúc yêu tộc tiến vào lòng đất, yêu tộc ta đã khao khát trở về dưới ánh quang minh, đã đợi rất nhiều lăm rồi... Nếu miện hạ không đem tin tốt đến cho chúng ta thì đành phải dựa vào sự cố gắng của bản thân chúng ta vậy!
- Nhân tộc đã chiếm đoạt trời đất quá lâu rồi...
Nói đến đây, trong mắt Sư Khung bắn ra hàn quang...
Lúc này sắc mặt Hồ Mục cũng lạnh lùng, nghiêm nghị gật đầu.
- Linh Tinh miện hạ dù sao cũng là Tổ thần hồ tộc ngươi... Hồ Mục ngươi phải thân cận hầu hạ nhiều hơn, có hiểu không?
- Vâng... Đại vương!
Lúc này, Lý Nguyên Bân bị đám kỵ sĩ ma thú trông trừng trong động đang vô cùng bất an đi qua đi lại trong hang đá.
Mười cao thủ dưới tay lão lúc này ai nấy đều sắc mặt âm trầm ngồi trong góc thạch động, chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía Lý Nguyên Bân nhưng không có ai nói gì.
Là nhân tộc bị bán yêu hóa, lúc này Lý Nguyên Bân cũng cảm nhận được cỗ khí tức thần lực khiến người ta vô cùng chấn động kia.
Nhìn bộ dạng Sư Mang hưng phấn rời đi, trong nháy mắt Lý Nguyên Bân ý thức được, đám yêu tộc này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn.
Ngẫm lại đám Giang Nguyên và người của Thiên Y viện đang còn chạy thục mạng bên ngoài, trong lòng Lý Nguyên Bân cảm giác có hàng loạt điều không ổn.
Đang lúc lão lo lắng, Sư Mang từ bên ngoài sãi bước đi vào.
- Thần minh nào giáng lâm?
Sư Mang được cho quay về đưa Lý Nguyên Bân đến vương cung. Lão sửng sờ nhìn Sư Mang trước mặt, kinh ngạc nói:
- Thần minh của các người sao?
- Đúng... Tổ thần Hồ tộc Linh Tinh miện hạ giáng lâm...
Sư Mang không kìm được nhìn Lý Nguyên Bân nói:
- Đại vương bảo ta đưa ngươi đi vương cung, chờ triệu kiến của ông ấy!
Sau khi dứt lời lại nhìn mấy cao thủ nhân tộc bên cạnh, hừ giọng nói:
- Bảo đám các ngươi cũng đi cùng... Ở đây đừng có chạy lung tung, nếu không để người khác nhìn thấy, bọn chúng không ngại nếm thử mùi vị thịt người đâu!
Lý Nguyên Bân nhíu chặt mày phất tay, tỏ ý bảo mọi người đi theo sau, vừa đi trong lòng vừa lộ ra chút bất an.
Thần minh yêu tộc rốt cuộc là tồn tại gì? Trong cổ khí tức kia, lão cảm nhận được một cảm giác kính sợ xuất phát từ đáy lòng.
Vốn với lão mà nói, giờ yêu tộc càng mạnh càng tốt, nhưng nghĩ lại thì thấy lần này Thần minh giáng lâm sao mà trùng hợp đến thế.
Cuooic cùng, lão chần chừ hỏi Sư Mang:
- Thần minh của các người có lẽ không liên quan gì đám người trấn thủ kia chứ?
Sư Mang đang thiếu kiên nhẫn đi trước nghe thấy chút bất an mơ hồ trong giọng nói của Lý Nguyên Bân thì cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lý Nguyên Bân, nhe răng cười phá lên.
- Không liên quan? Sao lại không liên quan?
Nhìn tia phiền muộn lóe lên trong mắt Lý Nguyên Bân, Sư Mang vốn đang phiền não đột nhiên thấy khá hơn, đắc ý cười lớn:
- Cái tên người trấn thủ nhân tộc Giang Nguyên đó, chính là Thần sứ của Linh Tinh miện hạ...
Sau khi dứt lời thì gã không thèm để ý đến sắc mặt bỗng nhiên xanh xám của Lý Nguyên Bân nữa, cười haha thúc ma thú đi về phía trước...
Giờ phải mau chóng chạy đến vương cung, không biết lần này Linh Tinh miện hạ quay lại thế gian rốt cuộc là đem tin tức gì tới!
Đi một lúc, mọi người dần đi vào một lòng chảo cực lớn. Dưới đáy của lòng chảo với nhãn lực cực kỳ tinh tường của Giang Nguyên mà vẫn không hề nhìn thấy được bờ.
Trên đường, thậm chí mọi người dần dần nhìn thấy các ngôi nhà đá.
Những ngôi nhà đá này phần lớn đều xây gần nguồn nước, thỉnh thoảng trước vài ngôi nhà đá còn thấy những thứ giống như giếng nước.
Nếu không phải thoáng nhìn thấy vài phụ nữ đầu thú mặc đồ da thú và vài đứa trẻ đầu thú xuất hiện trước nhà đá, lúc này Giang Nguyên còn tưởng cảnh tượng này là của một khu vực đằng sau dãy núi hẻo lánh.
Cuối cùng, không lâu sau, trong bóng tối dày đặc phía trước bắt đầu có chút ánh lửa.
Mọi người đi đến gần ánh lửa, lúc này Giang Nguyên mới nhìn thấy phía trước là một tòa cung điện tương đối khổng lồ.
Mặc dù cung điện này chẳng qua chỉ là một tòa thành bằng đá, bên ngoài trông u ám, nhưng cộng thêm một có thêm một con sông hộ thành rộng chừng năm sáu nước bao quanh bức tường thành cao chừng ba bốn chục thước. Diện tích của cung điện khổng lồ này khoảng hơn ngàn mẫu.
Trước cổng cung điện khổng lồ cùng với trên tường thành, từng hàng chậu lửa hừng hực cháy, chiếu sáng một mảng xung quanh.
Có điều, lúc này nhìn cung điện giống như lâu đài cổ Châu Âu, Giang Nguyên không kìm được nhìn về phía Eve bên cạnh, nhún vai nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất