Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

 Đợi mấy con ma heo đi xa, Eve mới chậm rãi bước ra khỏi cây đại thụ.   

 

 

Nhìn mấy con ma heo biến mất trong bóng tối, Eve có chút cau mày, đưa tay bưng kín lỗ mũi của mình. Mấy con ma heo kia hôi qua. Cho dù đã chạy đi nhưng trong không khí vẫn lưu lại mùi rất khó ngửi.   

 

Bưng kín lỗ mũi, Eve nhanh chóng rời đi. Mặc dù bên trong thế giới phong động Long Sơn có gió, nhưng khá nhẹ. Mùi này không biết từ khi nào mới có thể tan đi. Cô cũng không muốn dừng lại ở chỗ này quá lâu.   

 

Nhưng Eve cũng không theo hướng đội ngũ tiến về phía trước mà đi sâu vào bên trong thế giới phong động Long Sơn.   

 

Cô biết rất rõ, nếu Giang Nguyên đã nhờ cô lưu lại phía sau, muốn cô báo động, tất nhiên là cần cô sớm phát hiện tung tích địch nhân. Cho nên cô phải đi cách xa một chút mới có thể sớm phát hiện người đuổi theo.   

 

Sau khi đi được ngàn thước, Eve mới dừng lại trước một cây đại thụ.   

 

Đứng bên dưới cây đại thụ, ẩn giấu hơn phân nửa cơ thể đằng sau gốc cây, cẩn thận quan sát đám ma lộc đằng trước.   

 

Đám ma lộc này chỉ có hơn mười con, đang chậm rãi cúi đầu ăn cỏ.   

 

Vốn ma lộc chỉ ăn cỏ, Eve không cần để ý. Chỉ cần đừng trêu chọc chúng, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.   

 

Nhưng thị lực của cô rất nhạy bén. Cô phát hiện, trong bụi cỏ cách đám ma lộc có mấy con ma báo đang ẩn núp.   

 

Tuy nói mục tiêu của ma báo là mấy con ma lộc, nhưng Eve không dám cam đoan, một khi kinh động đến đám ma báo, chúng sẽ không để ý đến cô.   

 

Hơi cau mày một chút, tay đột nhiên giương lên, một đạo ngân quang nhàn nhạt thoáng qua. Chẳng biết từ khi nào một con rắn bị cắt thành hai đoạn, rơi xuống bụi cỏ.   

 

Tiếng động nhỏ xíu bên này khiến cho đám ma lộc bên kia lập tức ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía.   

 

Nhưng, sau khi không phát hiện được nguy hiểm nào, đám ma lộc lại tiếp tục cúi đầu ăn cỏ.   

 

Mấy con ma báo vốn đang định lao lên bắt ma lộc, đành phải ẩn núp xuống, chờ thời cơ đánh lén thích hợp. Bây giờ ma lộc đã bị kinh động, cũng không phải thời điểm thích hợp để tấn công.   

 

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Eve cau mày. Nếu cô muốn tiếp tục đi về phía trước, nhất định phải tránh qua ma báo và ma lộc. Một khi kinh động bọn chúng, rất dễ dàng bại lộ tung tích.   

 

Nhưng đám ma lộc đang chận đằng trước, cô căn bản không có biện pháp không kinh động bọn chúng.   

 

Theo tình huống trước mắt, chỉ có thể chờ mấy con ma báo tấn công ma lộc, khi đó cô mới có thể lặng lẽ thông qua.   

 

Sau khi xác nhận tình huống xong, Eve chỉ có thể bất đắc dĩ mím môi, tiếp tục ẩn núp đằng sau cây đại thụ, chờ thời cơ thích hợp.   

 

Rốt cuộc, Eve đang kiên nhẫn chờ đợi, ánh mắt đột nhiên sáng lên, bởi vì cô đã thấy mấy con ma báo bên kia đã bắt đầu có động tĩnh, cái hông hơi chuyển động, chính là khúc nhạc dạo khi chúng bắt đầu công kích.   

 

Nhưng trong lúc Eve cho rằng mấy con ma báo đang chuẩn bị phát động công kích, đột nhiên mấy con ma báo co rúc cổ lại. Thậm chí Eve còn nhìn thấy ánh mắt của mấy con ma báo lóe lên sự sợ hãi, rồi cụp đuôi chạy thục mạng.   

 

Khi Eve đang ngẩn ra, đám ma lộc dường như cũng phát hiện động tĩnh tương tự, không quan tâm ăn uống nữa, bắt đầu chạy thục mạng về một hướng khác.   

 

- Chuyện gì xảy ra vậy?   

 

Eve nghi ngờ nhìn đám ma lộc đằng trước, sắc mặt hơi biến đổi. Thính giác nhạy bén của cô đã giúp cô cảm nhận được phía trước có một sự rung nhẹ.   

 

- Địch nhân đến.   

 

Eve nhanh chóng phán đoán tiết tấu, hẳn là khí tức của một tập thể động vật lớn.   

 

Nghĩ đến kỵ sĩ ma thú, Eve không dám do dự, quay đầu lao vút đi, hơn nữa còn nhẹ nhàng hé miệng, giống như huýt sáo không tiếng động.   

 

Cách xa mấy cây số, Giang Nguyên đang rũ mắt đi theo đội ngũ dường như cũng phát hiện được điều gì, bước chân chậm rãi, gióng tai lắng nghe.   

 

Hoàng Văn Hiên đang đi cách đó không xa cũng chú ý đến động tác của Giang Nguyên, sắc mặt hơi đổi, quay theo hướng Giang Nguyên nhìn lại.   

 

Thấy Giang Nguyên đang lắng nghe thứ gì, ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc, cũng học theo điệu bộ của Giang Nguyên, nhưng lại không nghe được điều gì.   

 

Gương mặt Giang Nguyên đột nhiên cứng đờ, quát nhỏ:   

 

- Trưởng ban Hoàng, ông dẫn mọi người tăng tốc độ tiến về phía trước. Quyền chỉ huy kế tiếp nằm trong tay ông.   

 

- Sao?   

 

Nghe Giang Nguyên ra lệnh, toàn bộ đội ngũ đều ngừng lại. Tất cả đều quay đầu kinh nghi nhìn Giang Nguyên.   

 

- Địch nhân đã đuổi đến. Tôi sẽ cùng với hai đại Vu sư ngăn cản bọn họ, các người mau sớm rút lui.   

 

Giang Nguyên nghiêm túc nói, lạnh giọng ra lệnh cho Hoàng Văn Hiên:   

eyJpdiI6ImZ2M3V3VVwvajRSRVlVXC9yemRYS3IxZz09IiwidmFsdWUiOiJxSGUybUVcLzk2MXFhMGtVUmVzbzUwcVR6cFFnYThVb2F3aDlWUzB1QnY4aWdEOWlUUFRIWUZVdFpZaTJxMjhIUiIsIm1hYyI6IjBlNjU4OTcwYmE2YzExMGZjMDY5Y2ZiNTdmOTFkNWQxN2ZmNDRmYmU0Nzc5YTJlNjdjMzA3MDY4OWY2NTVhNjMifQ==
eyJpdiI6IjR6OVlzd0o5VWpFNDJWVzRmalRyMlE9PSIsInZhbHVlIjoiQ3g3NnNIK0szMlJyOUhabHVvTEs1TGx4Z05kUjNaNDlvN3hFdVZJNU4zSDV5YXNleTRDNnlzbWo0dWR6OEwwMUl3dHVjQTRHYjhzXC8zVjcwVUlEWFd3dFlxa2plTnpNSkEydjNJeW1obVwvWHpnTUlMc3FRbHZkREtVb1JsbVNiYlNiblNWRmE5alMwZjVCdW5PMGJ3MjV2NzVVNzdsMnN6OTRLYk54Mm95aTJSMTdRTUJZMmpWYXM4QkNsa0VxWlwvVWFib3ZYenBTWTd3Zms4Rzg2WGJZZz09IiwibWFjIjoiMGJmNTRmODE3MTBmYjFlZjYzMjc2NWFiMmUzNzFjZmU5NDk1MDQ2YTQyOTcyMmQyYjhlMzBjODRlYjhmOWM5OSJ9

Ads
';
Advertisement