Lý Nguyên Bân và Sư Mông rời khỏi hang động, thấy trên bãi cỏ phía trước thạch động có hơn mười kỵ sĩ dũng mãnh đang vây quanh mười cao thủ Tuyệt Y Đường, ánh mắt bất thiện, gầm thét nhìn sắc mặt trắng bệch của các cao thủ Tuyệt Y Đường.
Đám kỵ sĩ này có hình dáng khác nhau. Có người đầu báo, có người đầu sư, có người đầu sói, thậm chí còn người đầu gấu. Hơn nữa vật cưỡi cũng không giống nhau. Ma báo và ma sói chiếm đa số. Trong đó còn xen lẫn một ít ma sư.
Đám ma thú dùng để cưỡi này còn lớn hơn so với ma thú bên ngoài. Lúc này, bọn chúng đứng tại chỗ, dùng móng cào cào mặt đất, thỉnh thoảng thở khì khì văng cả nước mũi về phía cao thủ Tuyệt Y Đường đang cầm binh khí phòng vệ, đôi lúc phát ra tiếng gầm thét.
Nhìn đám kỵ sĩ, ánh mắt Lý Nguyên Bân lóe lên sự chán ghét lẫn sợ hãi. Rõ ràng, trước mặt đám kỵ sĩ này, ông ta không bằng.
- Sư Mông, ngươi bị thương trong tay một Nhân tộc? Hắc hắc…
Một người đầu sư tóc vàng ngồi trên một con ma sư nhìn hai người đi ra, rồi lại nhìn cánh tay được băng bó của Sư Mông, cười lạnh:
- Xem ra còn bị thương không nhẹ.
- Hừ, là tiểu tử Nhân tộc kia quá gian xảo.
Nghe tiếng cười nhạo của quái nhân đầu sư, Sư Mông tức giận nói:
- Ta chỉ trúng phải quỷ kế của hắn mà thôi.
- Ừm, cái cớ này không tệ, các ngươi nói đúng hay không? Haha…
Quái nhân đầu sư cười lớn, quay sang nói với đám thuộc hạ sau lưng.
Nhìn đám kỵ sĩ vệ đội đều mỉm cười cổ quái, hung ý trong mắt Sư Mông lại càng nhiều, nhưng dường như nhớ đến điều gì đó, liền cố gắng đè ép sự tức giận trong lòng xuống, lạnh giọng nói:
- Sư Mang, ngươi đừng trì hoãn thời gian nữa. Đám Nhân tộc kia chạy trốn đã lâu. Nếu để bọn chúng chạy thoát, Đại vương trách tội xuống, ngươi đảm đương không nổi đâu.
- Hắc hắc, trong thế giới phong động Long Sơn này, bọn chúng chạy không thoát đâu, ngươi lo lắng cái gì?
Sư Mang cười lạnh, nhìn Lý Nguyên Bân đằng sau Sư Mông, ánh mắt hình tam giác mơ hồ hiện lên sự hưng phấn:
- Ngươi chính là Nhân tộc đã được Đại vương thả đi hơn hai mươi năm trước?
Nhìn Sư Mang đằng trước, con ngươi Lý Nguyên Bân rụt lại, vẻ âm lãnh chợt lóe, chậm rãi gật đầu:
- Đúng, chính là ta.
- Cái đồ tham sống sợ chết này, vì sao lại quay về trễ như vậy?
Vẻ giận dữ chợt lóe lên trong mắt Sư Mang:
- Mười mấy năm trước, ta cho rằng ngươi sẽ trở lại rất nhanh, kết quả ta phải chờ ở đây mấy chục năm. Bây giờ ngươi mới trở về? Lão tử sẽ nuốt sống ngươi.
- Có gan thì ngươi cứ thử.
Lý Nguyên Bân lạnh lùng nói:
- Ngoài ra, bảo người của ngươi tránh ra, đừng bao vây thuộc hạ của ta.
Nhìn biểu hiện lãnh đạm của Lý Nguyên Bân, hung quang trong mắt Sư Mang bắn ra bốn phía, lạnh giọng gầm lên:
- Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có chút giá trị thì Đại vương sẽ che chở cho ngươi. Nói cho ngươi biết, chờ lão tử bắt đám Nhân tộc kia về, ta xem Đại vương còn để cho một Nhân tộc nho nhỏ như ngươi liều lĩnh trước mặt Thần tộc ta hay không.
- Hừ, chờ ngươi bắt bọn họ, gặp Đại vương ngươi rồi nói sau.
Lý Nguyên Bân cũng không chịu yếu thế, lạnh giọng quát lên.
Thấy biểu hiện của Lý Nguyên Bân như vậy, Sư Mang tức giận phát ra tiếng gầm uy hiếp, sau đó vung tay với đám kỵ sĩ sau lưng, quay đầu xông thẳng ra bên ngoài.
Nhìn hơn hai mươi kỵ sĩ nhanh nhẹn biến mất trong bóng tối, Lý Nguyên Bân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù đã sắp qua ba mươi năm, nhưng lần gặp này và năm đó, ông vẫn giữ nguyên sự sợ hãi trong lòng đối với vệ đội Thú vương. Kỵ sĩ trong thế giới phong động Long Sơn thật sự quá đáng sợ.
Hành động như quỷ mỵ, công kích như thiểm điện. Năm đó, ông ta chính vì không đề phòng nên mới bị hai thành viên vệ đội thú vương bắt đi một cách không tiếng động.
Đối mặt với các thành viên vệ đội, ông ta không có lực phản kháng, bị đối phương hù dọa muốn chết, cho đến khi đụng phải thú vương kia.
- Cất binh khí lại, không được xằng bậy, tránh tạo nên hiểu lầm. Nếu không, tôi cũng không cứu được các người đâu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất