Y sư Lý khẽ gật đầu:
- Nhưng bất kể thế nào, cậu ta cũng là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, càng mạnh thì lại càng là phúc của Thiên Y Viện.
- Đúng đúng, đây là phúc của Thiên Y Viện.
Đối với điểm này, không ai phủ nhận, đều rối rít gật đầu đồng ý. Bất kể thế nào, nói đến hoa Kim Bích Phân Thần, nếu người khác trong nội viện đến, nhất định cũng không có cách nào, chỉ có Ủy viên thường vụ Giang nhìn qua một cái liền nhận ra tính nguy hiểm của nó, đồng thời còn tìm ra được giải dược.
Mọi người lại trò chuyện thêm mấy câu, sau đó bắt đầu tìm kiếm linh dược trong các bụi cỏ. Đây mới là mục đích ra ngoài lần này của bọn họ.
Từng cây gậy dò được kéo dài hai thước, các vị y sư nhẹ nhàng vén các bụi cỏ lên, tìm trong đó có các loại linh dược ẩn núp gì hay không.
Cây dò tìm này là đồ tốt, vừa dùng để tìm kiếm dược vật, lại có thể phòng ngừa được các loại độc trùng núp trong bụi cỏ.
Mọi người cách nhau mấy thước, tản ra phía trước tìm kiếm. Hai vị cao thủ Thiên Y Viện ở một bên, cẩn thận quan sát bốn phía, bảo vệ sự an toàn cho các y sư nội viện. Bọn họ một chút cũng không dám khinh thường. Mặc dù trước mắt dường như không tồn tại nguy hiểm, nhưng trong thế giới phong động Long Sơn này, chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Không bao lâu sau, có một vị y sư hưng phấn kêu lên:
- Ở đây có hai bụi Địa Nam thảo.
- Cái gì? Địa Nam thảo? Thứ này hiếm thấy lắm. Bây giờ nội viện chúng ta cũng chỉ còn năm ba bụi mà thôi.
Mọi người cũng hưng phấn không thôi, vội vàng vây quanh lại.
Lúc này, hai vị cao thủ ngoại viện lại càng không dám khinh thường. Một khi các y sư hái thuốc, sẽ không chú ý đến tình huống khác. Một cao thủ nhìn thấy phía trước có gò đất nhỏ, vội vàng chạy đến, đứng trên gò đất quan sát bốn hướng.
Hai cao thủ ngoại viện bảo vệ cho các y sư cũng là cao thủ đứng đầu ngoại viện.
Cao thủ còn lại cũng khẽ thở phào. Đồng đội của y đã đứng trên gò đất cao, một khi phát hiện dị thường, có thể kịp thời phản ứng. Áp lực bảo vệ của y ở bên dưới cũng giảm đi rất nhiều.
Mấy vị y sư rất nhanh đào được hai bụi Địa Nam thảo lên, sau đó cẩn thận bỏ vào trong túi.
Nhìn hai bụi Địa Nam thảo đã yên vị bên trong, các y sư đều hưng phấn. Tuy nói Địa Nam thảo chỉ là linh dược thượng phẩm nhưng dù sao cũng rất hiếm thấy. Hơn nữa trong các loại đan dược cũng có loại cỏ này tồn tại. Có thêm hai bụi, phối hợp với các dược vật khác, nội viện ít nhất có thể luyện chế được hai lò đan dược thượng phẩm.
Đứng trên gò đất nhỏ, vị cao thủ ngoại viện nhìn thấy các y sư nội viện đã đào được hai bụi Địa Nam thảo, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, tùy ý nhìn quét qua xung quanh một lần.
Nhưng khi y vừa mới nhìn sang một hướng khác, chỉ thấy trong bóng tối dường như có một bóng người.
Vị cao thủ này liền sửng sốt, sắc mặt thay đổi. Bởi vì ở đây ngoại từ các thành viên của đội thám hiểm thì không còn người nào khác, làm sao có người đứng trong bóng tối như vậy?
Đưa tay nắm chặt trường đao trên vai, vị cao thủ này lại nhìn sang hướng bên đó lần nữa.
Lần này, y nhìn thấy rõ ràng hơn, trong bóng tối cách đó hơn trăm thước có một người đang đứng. Mặc dù nhìn không quá rõ ràng, nhưng dáng người có chút cổ quái, hai mắt như dã thú, hơn nữa trên đầu còn có thứ gì đó giống như cái mũ.
- Ai đó?
Vị cao thủ trong nháy mắt rút trường đao cầm trong tay, thấp giọng quát lớn.
Những người bên này bị tiếng quát của vị cao thủ làm cho hoảng sợ. Sau khi sửng sốt một chút, ánh mắt màu xanh kia chợt lóe lên, thân hình loáng một cái, sau đó quay lưng vọt vào trong bóng tối.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này, vị cao thủ ngoại viện khác cũng cầm đao chạy đến, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện điều gì lạ thường.
Không nhịn được liền hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Tôi…tôi dường như nhìn thấy một người.
Vị cao thủ đứng trên gò đất có chút kinh nghi, sau đó khẽ lắc đầu:
- Không, tuyệt đối là một người. Tôi ở đây nhìn thấy một người, nhưng bây giờ đã chạy mất rồi.
- Anh nhìn thấy một người?
Vị cao thủ vừa mới chạy đến cả kinh, ngạc nhiên nói:
- Sao có thể được? Ở đây ngoại trừ chúng ta cũng không có ai khác, có phải là anh nhìn nhầm rồi hay không?
- Không, không có nhìn nhầm đâu. Đúng là một người, nhưng nhìn qua rất cổ quái.
- Thấy một người?
Cặp lông mày cau lại, khiến cho người bên cạnh không nhịn được mà than thầm. Vị Ủy viên thường vụ Giang luôn khiến cho người ta cảm thấy hắn cường hãn mà quên mất vẻ đẹp trai của hắn.
Nhưng vị cao thủ đứng đối diện Giang Nguyên lại không có tâm trạng đi chú ý nhan sắc của cấp trên, chỉ cảm thấy áp lực mà thôi, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Không, không phải thấy một người. Nói chính xác là một bóng người.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất