Chương 1151 Chương 1151. Hoa khôi không có mặt Sở Ngọc Miên! (2)
Đương nhiên, hắn vô cùng tin, dựa vào thiên tư của các tiểu bảo bối của mình, sau khi lớn lên tất nhiên đều là mỹ nhân tuyệt thế danh chấn thiên hạ.
Cho nên trong lời nói của hắn nhắc lại khí chất đẹp, mong các nữ nhi sau khi lớn lên đều có thể làm một nữ tử hoàn mỹ trong ngoài đều đẹp, không hề bắt bẻ.
Tiểu học bá Tuyền Châu tổng kết nói: “Phụ thân nói khí chất đẹp quan trọng hơn!”
Lâm Hiên cưng chiều xoa đầu nhỏ của nàng: “Bảo bối nói đúng, dung nhan có thể sẽ héo tàn, nhưng khí chất tốt đẹp có thể làm bạn cả đời!”
Bốn tiểu bảo bối Tuyền Châu nghe vậy, đều nắm chặt nắm đấm nhỏ.
“Vậy sau này chúng ta đều phải làm nữ hài tử có khí chất đẹp!”
Lâm Hiên cười nói: “Các con nhất định sẽ làm được!”
Nói như vậy, bốn tiểu bảo bối đều chờ mong kéo tay Lâm Hiên lắc qua lắc lại.
“Phụ thân, chúng con có thể đi xem mỹ nhân không có mặt này được không?’
Nếu hoạt động xuất giá bắn pháo hoa của Sở Ngọc Miên ở Bách Hoa Lâu, Lâm Hiên sẽ không dẫn đám Tuyền Châu đi.
Hôm nay trùng hợp, nàng ấy ngồi thuyền hoa xuất hiện ở hồ Uyên Ương.
Mắt thấy các nữ nhi hứng thú như thế, Lâm Hiên cảm thấy không ngại dẫn các nàng đi tham gia náo nhiệt.
Hắn cưng chiều gật đầu: “Có thể.”
“Yay!”
“Hay quá!”
“Vậy bây giờ chúng ta đi thôi!”
Đám tiểu nha đầu sợ đi muộn thì vị trí tốt sẽ bị người khác cướp mất, vội vàng kéo Lâm Hiên đi theo đám người.
Đi ước chừng nửa dặm đường.
Trăm hoa đua nở trên bầu trời càng thêm phong phú, muôn hồng nghìn tía, chậm rãi rơi xuống, đẹp không sao tả xiết.
Phía trước có hai hàng liễu rủ xanh biếc liên miên trăm dặm, gió sông thưa thớt, thổi làm liễu rủ nhẹ nhàng lắc lư, giống như kỹ thuật nhảy múa xinh đẹp của mỹ nhân.
Lâm Hiên thấy trên tất cả cây liễu treo đầy đèn lồng màu hồng nhạt, trên đèn lồng in hoa văn cánh hoa yêu diễm, hiển nhiên chính là dấu hiệu của Bách Hoa Lâu.
Giữa hai hàng liễu rủ, chính là hồ Uyên Ương.
Lúc này trước lan can tranh hai bên hồ đều chật ních người, có thể nói là kín người hết chỗ.
“Oa, nhiều người thật!”
Đám tiểu nha đầu đều kinh ngạc đến phát ngốc.
Trong lòng tính toán, muốn nhìn thấy mỹ nhân không có mặt mũi kia, còn phải để cho phụ thân chen đến phía trước mới được.
“Đế phu!”
Âm thanh trong trẻo dễ nghe vang lên phía sau người.
Lâm Hiên dẫn theo các nữ nhi xoay người.
Chỉ thấy mười mấy nam nữ thanh niên đứng ở trước mặt mình, ánh mắt đều lóe sáng, dường như thật sự kích động.
Mà người mở miệng gọi mình, tuổi mới mười sáu mười bảy, mặc bộ váy dài màu xanh, dáng người cao gầy lung linh, ngũ quan có chút tinh xảo, chính là thánh nữ Trúc Thanh Quân của thánh địa Đông Hoang Thiên Tuyền.
Ở bên người Trúc Thanh Quân, thanh niên mặc áo bào trắng vẻ sùng bái chính là đại sư huynh Lục Trường Sinh của thánh địa.
Cùng với Trúc Thanh Quân, Lục Trường Sinh còn có hai thanh niên tuấn mỹ đứng song song, khí chất đều hoa lệ, rất có phong thái quý tộc.
Những người còn lại kém bốn người Trúc Thanh Quân một bậc, nhưng khí chất bất phàm.
Đám người vội cung kính cúi đầu:
“Bái kiến Đế phu tôn thượng!”
Sau khi hành lễ, hai thanh niên đứng cạnh Trúc Thanh Quân còn đặc biệt nói rõ thân phận mình.
Trong đó người mặc áo bào chính là thái tử Đại Khánh Quốc Ứng Thiên Hạo, một người khác mặc tử bào chính là thân vương thế tử Ứng Minh Hoài.
Lâm Hiên thấy họ lễ đãi như thế, ôn hòa đáp lễ.
Dung mạo tuyệt đại, một đám thanh niên tài tuấn sùng bái không thôi.
Thái tử Đại Khánh Quốc Ứng Thiên Hạo nói ra:
“Đế phu tại thượng, hai bên hồ Uyên Ương này có rất nhiều Quanh Ảnh Đình, tại hạ đã sai người bố trí thỏa đáng một chỗ tốt nhất, mời Đế phu đi theo tại hạ!”
Lâm Hiên tùy ý gật đầu: “Được!”
Ứng Hạo Thiên vui vẻ, vội vàng dẫn Lâm Hiên và đám Tuyền Châu đi tới Quan Ảnh Đình.
Sau khi ngồi xuống, cúi đầu vừa vặn có thể quan sát được cảnh sắc của hồ Uyên Ương.
Thuyền hoa Bách Hoa Khôi neo đậu ở giữa hồ, cao ba tầng, trang trí hoa mỹ, thu hết vào đáy mắt, có thể nói tầm nhìn rất tốt.
Trong mắt thu thủy của Trúc Thanh Quân hiện ra hào quang sáng ngời, nhỏ giọng nói:
“Đế phu dẫn bốn vị công chúa đến đây, là để cho các nàng nhìn hoa khôi không có mặt sao?”
Nàng suy nghĩ Đông Hoàng Tử U là Cửu Thiên Đệ Nhất Mỹ, trên đời này không có nữ tử nào có thể bằng một phần mười nàng ấy.
Có được nữ nhân xinh đẹp mà mạnh mẽ như vậy, tất nhiên là Lâm Hiên không có hứng thú với Sở Ngọc Miên.
Hắn xuất hiện ở hồ Uyên Ương, lời giải thích duy nhất chính là dẫn các nữ nhi đến tham gia náo nhiệt.
Lâm Hiên khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Đám Tuyền Châu đều có tính cách xởi lởi, vả lại đã gặp Trúc Thanh Quân nhiều lần, mở miệng hỏi:
“A di, vậy hai người là đặc biệt tới đây để nhìn a di không có mặt mũi kia sao?”
Trúc Thanh Quân mỉm cười:
“Ta cùng đại sư huynh chuẩn bị đi thánh địa Vân Quang quan sát đại hội Thừa Kiếm, chỉ là đi qua Đại Khánh Quốc nghỉ ngơi.”
“Bởi vì Đại Khánh Quốc qua lại thân thiết với thánh địa Thiên Tuyền chúng ta, nên di theo họ đến xem Bách Hoa Khôi Thủ.”
Ứng Thiên Hạo vỗ bả vai Ứng Minh Hoài, nhìn Tuyền Châu cười nói:
“Trong chúng ta, chỉ có Minh Hoài là đặc biệt tới vì Bách Hoa Khôi Thủ.”
Ứng Minh Hoài hơi ngại ngùng mỉm cười, chắp tay nói với Lâm Hiên và đám Tuyền Châu:
“Không giấu diếm gì Đế phu và các công chúa, tại hạ từng có duyên gặp Sở Ngọc Miên một lần, nảy sinh tình cảm với nhau.”
“Hôm nay muốn nhân dịp cơ hội nàng ấy xuất giá, để chuộc nàng ấy, từ nay về sau cùng nàng ấy như hình với bóng!”
Lâm Hiên khẽ gật đầu.
Loại tình tiết này hắn không biết đã xem qua bao nhiêu lần trong các phim điện ảnh và truyền hình, đã thấy hoàn toàn nhưng không trách.
Lục Trường Sinh tò mò hỏi:
“Dựa vào nhân khí của Bách Hoa Khôi Thủ, muốn giúp nàng ấy chuộc thân cũng không phải chuyện dễ?”
Ứng Minh vuốt cằm nói:
“Theo tin tức mà ta nhận được, hôm nay Sở Ngọc Miên xuất giá, là hoạt động đấu giá do ông chủ Bách Hoa Lâu tự mình bày ra.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất