Chương 1138 Chương 1138. Huyền Băng Nữ Đế, ngươi và ta chắc chắn sẽ có một trận chiến sinh tử!

"Huyền Băng Nữ Đế, ngươi và ta chắc chắn sẽ có một trận chiến sinh tử!"

"Một khi đã như vậy, cô sẽ khiến cho ngươi trải nghiệm cảm giác bị áp chế toàn bộ phương vị một phen!"

...

Đại lục Thương Long.

Ở phía bắc Trung thổ Thần Châu.

Trên một ngọn núi cao trăm vạn nhận, có hơn mười đệ tử của một tông môn nào đó đang ở trên đỉnh núi tu luyện kiếm đạo.

Không lâu sau, một đệ tử có khuôn mặt chữ điền trong số đó dừng lại, chỉ về phía xa kêu lên một tiếng:

"Trời ơi, nơi đó có một ngọn núi bị chém thành hai nửa!"

Các đệ tử còn lại nghe vậy căn bản cũng không hề nhìn hắn.

Thậm chí có đệ tử không khỏi chế giễu.

"La sư đệ, ngươi có thể ngừng gào thét lớn tiếng như vậy được không?"

"Một ngọn núi bị chém thành hai nửa? La sư đệ ngươi chẳng lẽ đã nhìn thấy thần tiên?"

"Ha ha, ta thấy hắn rõ ràng là muốn lười biếng, lại sợ chúng ta quá chăm chỉ vượt qua hắn quá nhiều, nên mới dùng những lời vô nghĩa đó để lừa gạt chúng ta!"

"Hừ, hắn thật sự cho rằng chúng ta là kẻ ngốc hay sao?"

...

Bị các sư huynh đệ cười nhạo như thế, đệ tử mặt chữ điền cũng không tức giận, trái lại càng sốt ruột nói:

"Ta không lừa các ngươi, thật sự có một ngọn núi bị thứ gì đó bổ ra!"

"Trời ạ, lại có một ngọn núi nữa bị bổ ra, các ngươi mau chạy nhanh tới xem!"

Nghe thấy giọng nói lo lắng của hắn, các sư huynh đệ mới xoay người lại, nhìn theo phương hướng ngón tay của hắn.

Vừa nhìn lại, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Bọn họ chỉ cảm thấy một cơn ơn lạnh chạy dọc sống lưng, chạy thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân cảm thấy ớn lạnh.

"Ông trời ơi, đó là cái gì vậy?"

"Thật... Thật sự bổ ra một ngọn núi!"

"Nương của ta, thế này cũng quá đáng sợ rồi!"

...

Bọn họ nhìn thấy ở cách đó hơn mười dặm có một luồng sáng màu lam mỏng manh nối liền bầu trời và mặt đất.

Luồng sáng đó đi đến chỗ nào thì mặt đất ở đó nứt vỡ.

Ngọn núi dù cao đến mức nào cũng lập tức bị bổ ra, ầm ầm chia thành hai nửa sụp đổ xuống dưới.

Những đệ tử này chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng đáng sợ như thế, bị dọa sợ ngay tại chỗ.

Không lâu sau, bọn họ nhìn thấy đỉnh của những luồng sáng màu lam này, bên trong tầng mây, có một thân ảnh nhỏ bé đứng sừng sững trên đỉnh luồng sáng.

Sau đó thân ảnh này nhanh chóng đi về phía bọn họ, mỗi một bước đều có một luồng sáng màu làm cao đến tận trời bị hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân.

"Đây là kiếm quang!"

"Trời ạ, rốt cuộc phải có tu vi kiếm đạo mạnh đến mức nào mới có thể đạp kiếm quang mà đi?"

Những đệ tử này đều là kiếm tu, rốt cuộc khi đối phương còn cách bọn họ hơn mười dặm, bọn họ mới nhìn thấy rõ ràng những luồng sáng đó chính là kiếm quang!

Lúc này bọn họ ngẩng đầu nhìn lên bóng người đứng trên đỉnh kiếm quang kia.

Chỉ thấy một nam tử mặc áo bào xanh đứng giữa đám mây, giống như một vị Chân Tiên kiếm đạo.

Quanh thân có từng đạo kiếm cương diệt thế không cách nào hình dung rơi xuống, khiến cho bản mạng phi kiếm trong cơ thể những kiếm tu này run rẩy.

Ầm vang long! ! !

Nam tử mặc áo bào xanh đạp kiếm quang mà đi, tốc độ cực kì nhanh.

Mà kiếm quang dưới chân hắn đi đến chỗ nào thì hủy diệt mọi thứ ở nơi đó, bất kể là tảng đá cứng rắn đến mức nào, núi cao hiểm trở bao nhiêu cũng không thể ngăn cản!

Khi hắn đi ngang qua, cả đám đệ tử đều bị hắn dọa sợ tới mức quỳ trên mặt đất, thậm chí mất hết sực lực để chạy trốn.

Trơ mắt nhìn thấy hắn dẫm lên kiếm quang đi từ gần tới xa, mang theo khí thế phá hủy mọi thứ đi về phía xa.

"Kiếm khí đáng sợ như thế, không phải là một vị Kiếm Tiên đấy chứ?"

"Nếu là Kiếm Tiên, hắn hùng hổ đi về phía đó rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

Ánh mắt của đám đệ tử đều nhìn theo kiếm quang kinh thiên kia.

Bọn họ thầm nghĩ, bất kể vị kiếm tu nghịch thiên sắp sửa đối phó với ai, đối phương chỉ sợ sẽ phải gặp tai ương ngập đầu!

Bọn họ không chú ý tới, ở cuối phương hướng mà vị kiếm tu nghịch thiên đang đi đó là học cung nổi tiếng của đại lục Thương Long...

Hắc Bạch Học Cung!

...

Hắc Bạch Học Cung.

Lúc này mặt trời sắp lặn, ánh hoàng hôn rực rỡ.

Ánh sáng rực rỡ như sơn vàng chiếu xuống, khiến cho cả tòa học cung giống như chìm trong thần quang vô biên rực rỡ.

Kỳ thi đã kết thúc, những tiếng ồn ào liên tiếp vang lên.

"Không có gì bất ngờ xảy ra, ba người đứng đầu kì thi lần này chính là Giang Tuấn Thần, Tề Nguyên và An Thanh Ảnh!"

"Ta thật sự hâm mộ bọn họ! Ta nghe nói lần này nếu lọt vào ba vị trí đầu thì sẽ có cơ hội được Đế phu tự mình chỉ điểm, đây chính là một cơ duyên lớn bằng trời!"

"Tuyệt vời như vậy? Trời ạ, Đế phu tự mình chỉ điểm, phần thưởng này quá lớn rồi!"

"Ghen tị quá! Ta thừa nhận là ta rất ghen tị!"

"Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng đi đến đại điện truyền đạo đi, ta nghe nói Đế phu sẽ ở chỗ này chỉ điểm cho đám người An Thanh Ảnh!"

...

Nghe được Lâm Hiên sắp tự mình chỉ điểm cho ba người đứng đầu An Thanh Ảnh, toàn bộ Hắc Bạch Học Cung lập tức trở nên vô cùng phấn khích.

Tất cả đệ tử đều chạy tới đại điện truyền đạo, muốn nhìn thấy phong thái truyền đạo của Lâm Hiên.

Đồng thời âm thầm quan sát và học tập, hy vọng có thể nhân cơ hội này học được một chút da long từ chỗ Lâm Hiên.

Đại điện truyền đạo.

Kín người hết chỗ.

Lâm Hiên ôm các nàng Tuyền Châu, ngồi ngay ngắn trên ngai vàng cao nhất trong đại điện.

Ở vị trí thấp hơn hai bên trái phải là đám cao tầng như chưởng viện Tạ Văn Đình.

Ở phía dưới đại điện, hai bên đều là đệ tử của Hắc Bạch Học Cung, số người hơn hai trăm vạn.

Ánh mắt của bọn họ đều sáng ngời, lộ vẻ mặt sùng bái nhìn lên Lâm Hiên trên đài cao.

Cũng có vô số nữ đệ tử trẻ tuổi xuân tâm nhộn nhạo, coi Lâm Hiên là nam thần tối cao duy nhất trong lòng mình.

Ads
';
Advertisement