Dù hai người họ đều có tu vi Đế Cảnh thì cũng không cách nào chống đỡ nổi!
Đôi mắt Quan Thụy trợn tròn:
“Đáng chết, có người sớm đã cài bẫy ở đây rồi, sao có thể chứ?”
Vẻ mặt Kinh Vũ Huy khó tin:
“Không thể nào! Ai có thể đoán trước được giờ khắc này chúng ta sẽ xuất hiện ở đây chứ?”
Hai người đều vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ.
Tạo ra Ngũ Hành Diệt Kiếp Thiên Hỏa Trận lần này, phạm vi hành động của bọn họ rộng lớn, thủ đoạn cực kỳ kín kẽ.
Theo lý mà nói.
Chưa đến lúc Ngũ Hành Diệt Kiếp Thiên Hỏa Trận hoàn thành thì chắc chắn sẽ không có ai biết được bọn họ đang sắp đặt một sát trận khổng lồ.
Chứ đừng nói đến việc đoán trước được hành động của bọn họ, rồi đặt bẫy ở đây, ôm cây đợi thỏ.
Nhưng, chuyện khiến bọn họ tuyệt vọng chính là, tình cảnh trước mắt rõ ràng đã chứng tỏ, bọn họ sớm đã bị người nào đó dõi theo rồi.
Lần này đến núi lửa huyết thạch khiến núi lửa phun trào, hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay đối phương!
Chỉ là, rốt cuộc ai có đủ năng lực như vậy?
Bỗng âm thanh lạnh lùng của một cô gái truyền đến.
“Đúng là các ngươi rất thông minh, nhưng so với bệ hạ thì cũng chẳng là gì cả!”
Luồng sáng đen lóe sáng.
Nhược Ảnh với mái tóc bạc trắng dẫn theo hơn trăm người của cấm vệ Huyền Băng Cung vây bắt hai người họ lại.
Bệ hạ!
Quan Thụy và Kinh Vũ Huy đều run rẩy cả người.
Bọn họ chú ý đến y phục trên người cấm vệ quân Huyền Băng Cung sau lưng Nhược Ảnh có ký hiệu của Huyền Băng, lập tức nhận ra thân phận mấy người Nhược Ảnh.
Vậy bệ hạ trong lời Nhược Ảnh là ai, chắc chắn có thể nghĩ ra!
“Huyền Băng Nữ Đế!”
Hai người vừa nghĩ đến cái tên này, hoàn toàn không còn bình tĩnh được nữa.
“Vậy mà nàng ta lại dự đoán được trước khi chúng ta ra tay, đã cho người mai phục nơi này rồi.”
“Trí tuệ như vậy, khả năng hành động như vậy, đúng thực là đáng sợ!”
Lúc này.
Hai người thực sự đã cảm nhận được, vị Nữ Đế bệ hạ được nhiều người biết đến này, rốt cuộc mạnh mẽ dữ dội đến thế nào.
Đồng thời nàng cũng có khả năng nhìn xa trông rộng, quan sát kỹ càng đến nhường nào!
Nhược Ảnh cười lạnh: “Hiếm có được người lĩnh ngộ được như các ngươi, đáng tiếc có hơi muộn rồi!”
Vù!
Luồng sáng tím rực rỡ xuất hiện.
Tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu như căng cứng, như thể bản thân đang bị ma thần nhìn chằm chằm vậy.
Dáng vẻ hoàn mỹ của Đông Hoàng Tử U lẳng lặng xuất hiện, đứng thẳng trên không, thản nhiên nhìn xuống hai người Quan Thụy.
Nhược Ảnh dẫn một nhóm cấm vệ vội vàng hành lễ:
“Bái kiến bệ hạ!”
Nói xong, bọn họ lập tức tản ra.
Mệnh lệnh của Đông Hoàng Tử U là ngăn chặn nhóm người Quan Thụy khiến núi lửa bùng nổ, bây giờ nhóm Nhược Ảnh đã hoàn thành nhiệm vụ trọn vẹn.
Chuyện tiếp theo càng quan trọng hơn nên phải do Đông Hoàng Tử U tự mình ra tay.
Quan Thụy và Kinh Vũ Huy cùng lúc ngẩng đầu nhìn Đông Hoàng Tử U.
Bọn họ cảm thấy, Đông Hoàng Tử U đẹp thật sự, đến từng sợi tóc cũng đẹp vô tận.
Không hổ là danh hiệu “Đẹp nhất Cửu Thiên”.
Nhưng so với vẻ đẹp của nàng, ánh mắt lạnh lùng của nàng, sự uy nghiêm của hoàng đế vô hình trung càng khiến người ta cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Chỉ mới liếc nhìn Đông Hoàng Tử U, Quan Thụy và Kinh Vũ Huy đã cảm thấy rét lạnh trong lòng, không kiềm được mà nuốt khan nước bọt.
Đông Hoàng Tử U lạnh nhạt nói:
“Tại sao các ngươi lại liều mạng như vậy? Tại sao lại gây náo loạn Động Nguyên Thiên?”
Quan Thụy và Kinh Vũ Huy đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều vô cùng kiên định.
Đối với bọn họ, thành chủ ơn nặng như núi, vì vậy cho dù đối mặt với Huyền Băng Nữ Đế thì bọn họ cũng sẽ không bán đứng chủ nhân.
Hai người ngưng tụ chân nguyên trong người, muốn cắt đứt toàn bộ kinh mạch tự sát mà chết.
“Muốn chết?”
Ánh mắt Đông Hoàng Tử lạnh lùng, vung tay hạ xuống hai ấn quyết màu tím kỳ lạ, xâm nhập vào cơ thể hai người.
Vù vù.
Hai ngọn lửa tím bốc ra từ trong thân thể hai người, không làm ảnh hưởng tới thân xác bọn họ mà trực tiếp đốt cháy thất hồn lục phách của bọn họ.
“A! A!”
Dù vừa nãy Quan Thụy và Kinh Vũ Huy kiên định bao nhiêu thì lúc này cũng bị lửa ma đốt cháy hồn phách đến run rẩy, suýt nữa hồn xác cũng tách rời.
Cảm giác đau đến không muốn sống như vậy khiến bọn họ phải la hét thảm thiết.
Kinh Vũ Huy là người không chịu nổi đầu tiên, vội rống lên:
“Ta nói ta nói!”
“Chúng ta đều là thuộc hạ của Bất Lão thành chủ, là ông ấy bảo chúng ta đến khởi động Ngũ Hành Diệt Kiếp Thiên Hỏa Trận!”
Mắt thấy Kinh Vũ Huy đã suy sụp, Quan Thụy cũng cầu xin theo:
“Cầu xin Nữ Đế bệ hạ tha cho chúng ta một mạng, chúng ta chỉ là tuân mệnh mà làm, ta không muốn chết!”
Không nhìn đến hai người đang cầu xin, Đông Hoàng Tử U tạm thời chìm vào trầm tư.
Bất Lão Thành!
Đây là một thế lực cổ xưa nằm ở vùng ven Động Nguyên Thiên, từ những ghi chép trong lịch sử thì vốn cũng không có thâm thù đại hải gì.
Đông Hoàng Tử U cảm nhận được, lần này Bất Lão Thành ra tay gây họa cho Động Nguyên Thiên, rất có khả năng còn có nguyên nhân khác.
Định thần lại, nàng vung tay khiến Quan Thụy nổ tung thành tro bụi.
Đôi mắt phượng nhìn sang Kinh Vũ Huy.
“Dẫn ta đến Bất Lão Thành!”
Kinh Vũ Huynh nhìn thấy Đông Hoàng Tử U vừa vung tay đã miểu sát Quan Thụy, đã bị dọa sợ bởi sự hùng mạnh vô biên của nàng, vội gật đầu đồng ý.
“Vâng vâng vâng! Chỉ cần Nữ Đế bệ hạ không giết ta, bảo ta làm gì cũng được!”
Đông Hoàng Tử U: “Ta không phải đang bàn điều kiện với ngươi.”
Kinh Vũ Huy cũng giống với Quan Thụy, khiến núi lửa bùng nổ, làm hại đến vô vàn bách tính, đây chính là tội chết.
Đông Hoàng Tử U ghét ác như thù, đối với loại người như vậy chỉ có trừ khử thì mới thoải mái.
Vì vậy trong mắt nàng, Kinh Vũ Huy sớm cũng đã là người chết rồi.
Kinh Vũ Huy: “…”
Cuối cùng y cũng hiểu, đối mặt với Nữ Để hùng mạnh này, thật sự đến một chút ảo tưởng cũng không thể có.
Chương 1013 Chương 1013. Ngươi tự đánh giá mình thông minh quá rồi!
Bởi vì người nằm trong tay Đông Hoàng Tử U nên y chỉ đành mang theo tuyệt vọng, bất đắc dĩ dẫn đường Đông Hoàng Tử U đến Bất Lão Thành.
Tại Bất Lão Thành.
Thành trì rộng lớn như vậy nằm giữa những ngọn núi vây quanh.
Kiến trúc tráng lệ rộng lớn, có thể sánh ngang với một nước.
Trên bầu trời cả tòa thành có những luồng sáng xanh huyền ảo đang chuyển động, như thể chứa đựng sức sống vô biên, chậm rãi đáp xuống, nuôi dưỡng cho toàn bộ sinh linh trong tòa thành này.
Còn vị trí ngay chính giữa tòa thành, có một tòa kiến trúc bên ngoài có ánh sáng vàng rực rỡ, chính là đại điện Bất Lão Thành.
Lúc này.
Hai bên đại điện có mười mấy nhân vật quyền cao chức trọng của Bất Lão Thành đang ngồi, đều có tu vi thâm sâu, khí thế uy nghiêm.
Mà hai người ngồi trên đài cao nhất của đại điện càng có khí thế nặng nề, khiến một nhóm nhân vật cấp cao của Bất Lão Thành cũng phải kính sợ.
Bên phải là một người đàn ông trung niên mặc y phục xanh, trên đầu có ba đóa hoa lấp lánh mờ mờ, chính là thành chủ của Bất Lão Thành, Du Thương Hải.
Bên phải hắn ta là một ông lão mặc áo bào đen đeo mặt nạ quỷ, khí chất kỳ lạ nhưng lại rất mạnh.
Quay đầu liếc nhìn ông lão áo đen Võ Lợi, ánh mắt Du Thương Hải có chút kính nể và lấy lòng.
Hắn ta đặt hai chiếc nhẫn một đỏ một vàng lên bàn, đẩy đến trước mặt Võ Lợi, cười nói:
“Giáo chủ, trong nhẫn màu đỏ có linh thạch thượng phẩm thiên cấp ba triệu tuổi, có mười triệu lượng hoàng kim, một bộ công pháp thượng phẩm thánh cấp, ngoài ra còn có vô số các loại dược liệu quý hiếm, đây chính là chút tâm ý của tại hạ, xin chuyển cho Đốc chủ đại nhân!”
“Nếu có thể khiến Thần Vương bệ hạ biết đến Bất Lão Thành chúng ta thì càng cảm kích hơn, cầu còn không được!”
“Còn chiếc nhẫn màu vàng, ngoài công pháp thượng phẩm thiên cấp, những món đồ còn lại thì cũng giống với chiếc nhẫn màu đỏ, đặc biệt tặng cho Kỳ chủ, xin nhận cho!”
Võ Lợi nhếch miệng cười: “Thành chủ ra tay thật rộng lượng, quả thực là rất có thành ý!”
“Chỉ chút tâm ý mà thôi, không phải coi trọng!” Dư Thương Hải cười nói: “Chỉ cần có thể có mối quan hệ tốt với Tế Thiên, tại hạ bỏ ra chừng này thì có là gì, hơn nữa sau này sẽ còn cống hiến nhiều hơn!”
“Thiện!” Võ Lợi rất hài lòng gật đầu, vung tay cất hai chiếc nhẫn vào trong túi.
Du Thương Hải và một nhóm các nhân vật cấp cao Bất Lão Thành thấy vậy đều mỉm cười gật đầu, vẻ mặt vui mừng.
Tề Thiên chính là tổ chức mạnh nhất của Cửu Thiên Tiên Vực trong truyền thuyết, có vô số hào kiệt thiên kiêu, sức chiến đấu kinh người, khả năng nghịch thiên.
Tuy Bất Lão Thành khổng lồ, căn cơ thâm sâu, có thể sánh với rất nhiều thánh địa đỉnh cao.
Nhưng so với Tế Thiên thì vẫn nhỏ hơn nhiều.
Nếu có thể bám vào được cây cổ thụ Tế Thiên này, được bảo hộ thì ngày tháng sau này của Bất Lão Thành sẽ tốt hơn nhiều!
Võ Lợi nhìn thấy vẻ mặt của tất cả mọi người, trêu đùa nói:
“Ta nghe nói thành chủ muốn khơi dậy biển lửa ở Động Nguyên Thiên, tàn sát vạn quốc, chuyện này là thật sao?”
“Là thật!”
Vẻ mặt Du Thương Hải quả quyết: “Tại hạ đã cử hai tông sư trận pháp mạnh nhất Bất Lão Thành đến Động Nguyên Thiên, tin chắc Kỳ chủ và Tế Thiên chẳng mấy chốc sẽ nghe thấy tin tốt vạn thành Động Nguyên Thiên đã cháy sạch!”
Võ Lợi trầm giọng nói:
“Với quan hệ trước đây của Bất Lão Thành và Động Nguyên Thiên, chắc hẳn ngươi cũng biết, hiện tại Động Nguyên Thiên là do Huyền Băng Nữ Đế nắm quyền.”
“Ngươi làm như vậy, không sợ đắc tội với vị Nữ Đế tàn nhẫn xưa nay hiếm có sao?”
Vẻ mặt Du Thương Hải có chút căm hận và khinh thường nói:
“Không giấu gì Kỳ chủ, lúc trước Bất Lão Thành và rất nhiều tông môn thánh địa của Động Nguyên Thiên có qua lại với nhau, cũng có được không ít ích lợi từ chỗ bọn họ.”
“Từ khi Huyền Băng Nữ Đế lên nắm quyền, các tông môn và thánh địa kia lần lượt trở mặt, cắt đứt quan hệ với Bất Lão Thành chúng ta, chuyện này như một cái gai đâm vào tim tại hạ vậy, vì vậy đối với Huyền Băng Nữ Đế, tại hạ căm hận đến thấu xương!”
Võ Lợi nghe vậy chỉ im lặng gật đầu.
Bất Lão Thành nằm gần Động Nguyên Thiên, vốn có thể mua chuộc người của Động Nguyên Thiên, lấy được rất nhiều tài nguyên của Động Nguyên Thiên, giúp toàn bộ tòa thành tiếp tục duy trì ổn thỏa.
Nhưng sau khi Huyền Băng Nữ Đế lên cầm quyền, luật pháp nghiêm minh khiến mấy tông môn thánh địa kia không dám làm càn, hay làm mấy chuyện tổn hại đến Động Nguyên Thiên nữa.
Dư Thương Hải thân là thành chủ Bất Lão, cũng không muốn quy thuận Động Nguyên Thiên ăn nhờ ở đậu, cũng không muốn cắt đứt quan hệ với Động Nguyên Thiên, vì vậy trong lòng đương nhiên vô cùng căm hận Huyền Băng Nữ Đế.
“Cũng có nghĩa, Bất Lão Thành ngươi xem như đã công khai khiêu khích Huyền Băng Nữ Đế rồi sao?”
Võ Lợi âm thầm liếc nhìn Du Thương Hải một cái.
“Thế thì cũng không đúng!” Du Thương Hải đứng dậy, vẻ mặt kích động nói:
“Lần này tại hạ gây họa cho Động Nguyên Thiên cũng là dâng một phần công trạng cho Tế Thiên, là để Huyền Băng Nữ Đế kia im lặng mà ngậm trái đắng, có khổ cũng không nói nên lời!”
“Bởi vì tại hạ cử hai vị tông sư đi, bọn họ sẽ sử dụng một loại sát trận khổng lồ rất đặc biệt, Huyền Băng Nữ Đế chắc chắn không thể nhận ra được ý đồ của ta!”
Võ Lợi nghe vậy bất giác cũng hài lòng: “Xem ra, mọi chuyện đều nằm trong tay thành chủ cả rồi!”
Một nhóm nhân vật cấp cao của Bất Lão Thành cũng đều gật đầu.
Thầm nghĩ chiêu này của thành chủ dùng rất hay, không những lực sát thương kinh người, mà còn rất bí ẩn, chắc chắn có thể khiến Huyền Băng Nữ Để bị dính đòn tấn công nặng nề!
Mà ngay lúc bọn họ đang tươi cười rạng rỡ, thì bỗng có âm thanh trong trẻo mê người chợt vang lên trong đại điện.
“Ngươi tự đánh giá mình thông minh quá rồi!”
Một luồng sáng tím rực rỡ lóe lên.
Đông Hoàng Tử U tay nhấc Kinh Vũ Huy kéo lê trước cửa đại điện.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất