Trùm Phản Diện Toàn Vũ Trụ - Vương Hạo (FULL)

…  

             Dinh tổng thống, Đế Tinh, Liên Bang Tinh Tế.  

             Một đám người đang cãi lộn túi bụi. Nếu có người nhìn thấy đám người này, thì  

             có thể ngạc nhiên đến rơi quai hàm.  

             Bởi vì những người này đều là hạt nhân uy hiếp của Liên Bang Tinh Tế. Đó chính  

             là Võ Thánh.  

             Trong đó có hiệu trưởng của bốn trường Đại học trọng điểm, đám người Tô Mộc,  

             Thu Linh Hàn, phó hội trưởng Băng Xảo và Mạc Lệ của Công Hội Dược Tề.  

             Trong những Võ Thánh này, thì có rất nhiều Võ Thanh, đang tức giận nhìn về  

             phía Thu Linh Hàn.  

             Phó hội trưởng Mạc Lệ của Công Hội Dược Tề mở miệng nói:  

             – Thu Linh Hàn! Bà để người khác đi Liên Bang Diệu Thiên thì chúng tôi không  

             quan tâm. Nhưng bà để Vương Hạo đi, thì bà sai rồi. Nếu như Vương Hạo xảy ra  

             chuyện ngoài ý muốn, thì Công Hội Dược Tề chúng tôi sẽ không bỏ qua cho Công  

             ty Thiên Hỏa.  

             – Lão Mạc! Chuyện Vương Hạo đi Liên Bang Diệu Thiên, là do tôi đồng ý, không  

             liên quan đến Thu Linh Hàn.  

             Tô Mộc mở miệng nói  

             Lông mày Băng Xảo nhíu lại, nói giọng lạnh lùng:  

             – Tô Mộc! Ông điên rồi. Vương Hạo là dược tề sư. Ông lại bồi dưỡng nó thành võ  

             giả.  

             Mặc Lệ khó thở.  

             – Vương Hạo chọn võ đạo. Nhưng nó cũng là người của Công Hội Dược Tề chúng  

             tôi. Các người không nói một tiếng, mà đã bảo nó đi đến nơi nguy hiểm như thế,  

             là đang coi thường Công Hội Dược Tề chúng tôi.  

             Hoa Tử Húc bèn vội vàng bước lên:  

             – Tất cả mọi người nói ít một câu được không. Bây giờ, chuyện gì thì nó cũng  

             đã lỡ rồi. Việc chúng ta cần làm bây giờ là làm thế nào để bọn trẻ bình yên vô  

             sự, mà không phải ngồi đây cãi lộn.  

             Các vị Võ Thánh nghe vậy bèn dừng lại, không cãi lộn nữa.  

             Trông thấy không ai nói nữa, thì một người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí  

             đầu, mới chậm rãi mở miệng:  

             – Thu Linh Hàn! Lần này, bà thật quá mức. Bà chưa được năm thế lực lớn đồng ý,  

             mà đã tự tiện đưa những thiên tài đó đến Liên Bang Diệu Thiên, còn kéo thêm Hạ  

             gia vào chuyện này.  

             Thu Linh Hàn nhếch miệng:  

             – Ngài tổng thống! Tôi nghĩ ngài đã nói sai. Tôi đưa năm đứa trẻ đến Liên Bang  

             Diệu Thiên, thì chỉ trừ Hạ gia, còn mấy nhà khác tôi cũng đã chào hỏi.  

             Tổng Thống nhướng mày, nhìn về phía người đàn ông anh tuấn đứng bên người.  

             Người này là đội trưởng đội vệ sỹ bảo vệ dinh tổng thống, cũng là người mà ông  

             tín nhiệm nhất, là cha của Lăng Tiêu, Lăng Hải.  

             Lăng Hải cười gượng, không cần nói cũng biết. Ông không biết Lăng Tiêu đi Liên  

             Bang Diệu Thiên, hiển nhiên là Hoa Tử Húc giở trò.  

             – Đây chính là chào hỏi mà bà nói?  

             Sắc mặt tổng thống lạnh đi. Lăng Tiêu là một người được ông coi trọng, chính  

             là một trong những nhân tài, mà tương lai dinh tổng thống sẽ bồi dưỡng trọng  

             điểm.  

             Nhưng bây giờ, Thu Linh Hàn không nói cho ông một tiếng, thì giống như bà ta  

             đang coi ông như người chết vậy.  

             – Lăng Tiêu chưa gia nhập dinh tổng thống các ông. Tôi đã tìm lão Hoa nói  

             chuyện, là tôi sai hay sao.  

             Thu Linh Hàn nói năng hùng hồn.  

             Tổng thông nghe thế, cũng rất giận. Bọn họ vì bồi dưỡng lũ trẻ, nên xưa nay  

             không mang chúng về nhà, chỉ vì sợ mấy đứa trẻ này có chỗ dựa, sẽ tự cao tự  

             đại.  

             Cho nên mới khiến chúng ra ngoài rèn luyện, khi nào chúng trưởng thành, thì  

             mới mang về bồi dưỡng trọng điểm.  

             Bây giờ, Thu Linh Hàn nói như vậy, chính là đang chơi trò vô lại.  

             – Thu Linh Hàn nói không sai. Cô ấy đã chào hỏi lão phu.  

             Một giọng nói già nữa từ ngoài cửa vang lên. Sau đó, một ông lão chống gậy,  

             bước đi lung lay.  

             – Trần lão!  

             Các Võ Thánh ở đây trông thấy ông lão, bao quát cả tổng thống đều đứng dậy,  

             hành lễ rất cung kính với vị Trần lão này.  

             Vị Trần lão ngày là người của Công Hội Người Mạo Hiểm, cũng là một trong mấy  

             lão quái vật còn sót lại của Liên Bang Tinh Tế. Tu vi cao đến đâu, thì cũng  

             không ai biết.  

             Đồng thời, vị Trần lão này là sư tổ của Nhạc Huyên.  

             Thu Linh Hàn vội vàng đi đến đỡ Trần lão ngồi lên vị trí tổng thống, còn tổng  

             thống ngoài trợn mắt đứng bên cạnh, thì không dám có biểu hiện gì khác.  

             – Mọi người không cần khẩn trương, ngồi xuống đi.  

             Trần lão khoát tay, tự giác ngồi xuống.  

             Nhưng không ai dám ngồi. Trước mặt ông lão, những Võ Thánh cao thượng như họ,  

             chỉ là đứa bé, căn bản không dám gắp đồ ăn trong mâm.  

             Trần lão cũng không bắt buộc, mở miệng nói:  

             – Chuyện liên quan đến mọi người, thì bé Thu cũng đã nói với tôi. Kỳ thật tất  

             cả mọi người là người một nhà, thì không nên cãi lộn. Nếu Liên Bang Diệu Thiên  

             dám bắt mấy đứa nhóc, thì tất cả chúng ta cùng tiến lên, xem bọn họ dám không  

             giao người hay không.  

             Mọi người trợn mắt. Ông lão này quả thật rất vô lại.  

             Nếu như chỉ mình Thu Lôi của Công ty Thiên Hỏa bị bắt, thì bọn họ sẽ không  

             quan tâm chuyện này. Vì mấy trăm năm sau, bọn họ có thể chia cắt Công ty Thiên  

             Hỏa.  

             Nhưng nếu con em nhà mình bị bắt, thì ngoài đoàn kết nhất trí buộc Liên Bang  

             Diệu Thiên thả người, thì không còn cách nào khác.  

             Còn chuyện Liên Bang Diệu Thiên có thả người hay không, thì bọn họ dám khẳng  

             định trăm phần trăm, là nhất định sẽ thả.  

             Dù sao, vì mấy đứa bé mà xảy ra một cuộc chiến tranh giữa các vì sao, thì  

             ngoài thằng đần, sẽ không ai làm chuyện như vậy.  

             Cao nhất thì cũng chỉ là bồi thường, tiêu ít tiền là có thể chuộc con em mình  

             về,  

             Cho nên từ lúc mới bắt đầu, bọn họ đã rơi vào bẫy của Thu Linh Hàn, buộc bọn  

             họ phải đứng chung một chiến tuyến.  

             Lúc này, Thu Linh Hàn đứng lên, nói:  

             – Các vị! Lần này là do tôi không đúng. Nếu như bọn trẻ bị bắt, thì tiền chuộc  

             sẽ do Công ty Thiên Hỏa chúng tôi lo. Nếu như mấy đứa bé cứu được Thu Lôi, thì  

             tôi sẽ biếu các vị một món quà lớn.  

             Các vị Võ Thánh nghe vậy, cũng không nói gì thêm. Bọn trẻ bị bắt, không cần  

             bọn họ trả tiền. Nếu bọn trẻ không bị bắt, thì nó là cơ hội rèn luyện cho  

             chúng. Mua bán này thấy thế nào cũng không lỗ.  

             Hơn nữa, bọn trẻ đã đến Liên Bang Diệu Thiên, thì bọn họ ngoài đồng ý ra, thì  

             còn làm được gì.  

             Trần lão nhìn thấy mọi người đồng ý, bèn mỉm cười:  

             – Nếu chuyện này đã được giải quyết, thì tôi phải tuyên bố một tin tức.  

             Các vị Võ Thành đều cung kính lắng nghe.  

             – Lần này, tôi để cháu gái đến Liên Bang Diệu Thiên, là muốn bồi dưỡng những  

             đồ tôn này. Nếu sau này các vị dám lấy lớn hiếp nhỏ, thì đừng trách lão phu  

             không khách khí.  

             Trần lão vừa dứt lời, bỗng nhiên mở mắt. Một luồng hàn quang bắn thẳng vào tâm  

             thần mọi người. Trong nháy mắt, không gian trong phòng lạnh xuống, khiến người  

             ta giống như đang đi trên băng.  

             Tất cả chỉ xảy ra trong chốc lát, khi mọi người nhìn về phía Trần lão, thì chỉ  

             thấy hình dáng sắp bước vào quan tài của ông ta.  

             – Chúng tôi nhất định nhớ kỹ.  

             Các Võ Thánh trả lời cung kính, nhưng trong lòng lại nghĩ:  

             “ Mẹ kiếp! Tu vi mấy lão già này quá kinh khủng”  

             Trần lão gật đầu mỉm cười. Sau đó ông được Thu Linh Hàn dìu ra khỏi phòng.  

             Tổng thống lắc đầu thở dài. Ngay cả Trần lão cũng ra mặt, thì bọn họ phải làm  

             chút chuyện mới được. Nếu lão già này không vui, thì mông bọn họ sẽ chuẩn bị  

             nở hoa. Đến khi đó, thì mặt mũi cũng mất hết.  

             Chẳng bao lâu, lệnh của tổng thống được ban hành. Tập trung toàn bộ binh lực  

eyJpdiI6Ikl3SStpeFd4eU9yVFdyT1FORlwvYzNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik95dlZzZWhIdFJKYmN3QnZHNEFoVEFSblFYdFhaWE15NHhob2l6ZGoyTUxWR1RwY0R3XC9mZHJScFYzXC9TdzJYQk1kSElkVE5KeUFjRnV3emJaZ3VlV05VbDBkZFJLUG51UUVweWtJTER5OVwvVmlFeDhcL3lBWWVRMXNKRHFuUnc1dHpqVTIxM1B3WUMrTTRqRFdVd2hUeUVZRVpqRFdaTTBwYmJcL1BVd2FBTWJocmJwaVNrVUdTdXdjcWdOcmJab2xYWXNhN0tjdVZTTEdEc21Taml2Nmd3RFNnZ1FzWmY1UEVcLzZ1WHA4bmtvNzM3N0VnNWRqU0xpS2Z0UDBmUGhYTHUiLCJtYWMiOiIyZWVhMDMwNzUwNTA2YTYzNjc1ZThmZjI3ODVmZTNjYzMzYTgxNzhlMzJlMjM2NmQ1Njk5NGY3ZDJlZTM3OTZjIn0=
eyJpdiI6Ik5LVEhvNUYxM3VXeVQ1Z0RHRWdEeWc9PSIsInZhbHVlIjoiR3FxZE4zWU1UNEhQclhqN2x5djg2ZzdFWGhxTEJ3Mmo3aHN5d1h0S2RtODVGS3FpakVBUTNCM1U0K3FQMXBOcjJJcEFOWWNJTFdXWk5VNHUxRUtkbmJwSXpWYWo3Ynk1aTRCeGpIaXVVQUZob2FnZnlXak0yUFwvT0kyblg4TVhIRU1KaXNHcG5GZXFBMldMMG9wcDFGaWxBVXI5dGVTVDBFKzRlRVBJK1F3NFwvOTNBYmN0SitYbllDUkNDdUxxZ093SjYrbnpmS1o1OWMrcGo1THp1THc3R2thdlZmQWJIYyszY3lhYVV4KzduM0tyQVBoaFRCN0V5eUxlWVVuT0dsR0pRa3VIS0VTMlNBSkdERkZFNm80UXFteFFYVU9MMlIrbytXRXlURTZkdDdGMFZVRW54d0pGcGIySGNjOVd1emY1dThVeFNmYTN3elwvajJjZUVTTnpRPT0iLCJtYWMiOiJkOGJiNmYwNWJjNzZkY2JkMThkMjEzN2E0M2Y5MjgyOTViMGYxNzAxZTk3YTgxODgwOTNkODIzMDRlOWUzOTE3In0=

             Hai là một khi xảy ra chuyện, thì cũng ép Liên Bang Diệu Thiên giao người.

Ads
';
Advertisement