Hàn Linh Lăng mím môi rồi lên tiếng đáp “Lần trước ta đến Điện Thần Trinh xem nghi lễ giữa Thánh Nữ, hoàng thượng và các đại quan rồi ta...ta không muốn...ta không muốn nhiều người như vậy cùng sờ mó lên thân thể của ta...càng không muốn bọn họ có thể làm những hành động liếm trên cơ thể của mình...chẳng những vậy còn ở trước mặt đông người như thế ta sẽ ngại chết mất.”
Mộ Dung Hạc Hiên nhíu mày “Nàng có biết đó là trách nhiệm thiêng liêng của Thánh Nữ không hả? Nếu những lời này của nàng bị người khác nghe được thì ta khó mà cứu được nàng đó Linh Lăng à.”
Hàn Linh Lăng lại tỏ vẻ lo lắng “Hạc Hiên ta nói rồi ta không phải người của thế giới này nên ta không thể sống theo kiểu một nữ nhân dâm đãng như thế, ta chỉ muốn làm chuyện kia với người mà ta yêu thương thôi, ta chỉ muốn làm nữ nhân của riêng chàng thôi ta thật sự không muốn chịu đựng cảm giác những nam nhân khác đụng vào cơ thể của ta đâu, chàng luôn miệng nói rằng chàng yêu ta chẳng lẽ chàng có thể trơ mắt nhìn bọn nam nhân khác làm những hành động kia với cơ thể của ta sao há?"
Mộ Dung Hạc Hiên liền kéo tay của Hàn Linh Lăng một cái nàng liền ngã vào người chàng ngồi lên đùi chàng, ánh mắt của chàng nhìn nàng chứa đựng sự yêu thương vô bờ bến “Đương nhiên là ta không muốn cũng không thể chịu đựng cảm giác những nam nhân kia chạm tay vào cơ thể của nàng rồi, nàng yên tâm đi ta sẽ có cách giúp nàng tránh khỏi việc này, bây giờ chúng ta tạm quên những chuyện khác đi nàng có thời gian ở lại Thần Cung 7 ngày vì vậy chúng ta cứ tha hồ tận hưởng cảm giác ân ái bên nhau trước đi, những chuyện khác ta sẽ có sự tính toán an bài cho nàng.
“Dạ được ạ.”
Những Tú Nữ không được chọn làm Thánh Nữ vẫn sẽ tiếp tục ở lại Cung Tú Nữ thêm một thời gian nữa, mỗi ngày sẽ có vị Tú Nữ được đưa đến tẩm cung của hoàng thượng thị tẩm, chờ khi hoàng thượng có quyết định giữ ai ở lại không thì sẽ đến lượt các đại quan trong triều lựa chọn.
Từ lúc trên đại điện thì thừa tướng đã nhìn trúng Liễu Trân Nhi rồi bởi dung mạo xinh đẹp, tài sắc vẹn toàn, ngay từ cái nhìn đầu tiên thì lão già dâm dục háo sắc đó đã muốn đem nàng đặt dưới thân của hắn để có thể thưởng thức thân thể xinh đẹp của nàng, hắn muốn cắm thật sâu cặc của mình vào lồn nàng rồi đụ nàng triền miên cả một đêm.
Thừa tướng đã đi cửa sau lén lút gặp hoàng thượng để xin ban người trước “Vi thần xin hoàng thượng hãy ban thưởng cho Liễu Trân Nhi bởi vì ngay từ cái nhìn đầu tiên
thì thần đã đem lòng yêu thích nàng ta rồi ạ, xin hoàng thượng khai ân ban nàng ta đến phủ hầu hạ tình dục cho vi thần ạ.”
Hoàng thượng nhìn dáng người của Liễu Trân Nhi thì cũng động lòng muốn qua đêm với nàng ta chẳng những vậy còn có muốn giữ nàng ta lại hoàng cung phong làm phi tần nhưng ngặt nỗi thừa tướng là đại sư huynh của hoàng hậu nên hoàng thượng cũng phải vuốt mặt nể mũi, nể tình cảm quân thần mà nhân nhượng.
Hoàng thượng suy nghĩ một chút rồi lên tiếng “Theo nguyên tắc trong hoàng cung thì nếu không được chọn làm Thánh Nữ thì các Tú Nữ phải lần lượt phải hầu hạ cho ta trước rồi mới đến lượt các khanh lựa chọn, chúng ta nên làm theo nguyên tắc cái đã.”
Con ngươi của thừa tướng khẽ lay chuyển không cam lòng “Vậy ý của hoàng thượng là...”
“Tối nay ta sẽ thị tẩm Liễu Trân Nhi trước sau đó thì khanh có thể đón nàng ta về phủ hầu hạ khanh, ta ban nàng ta cho khanh đó.”
Thừa tướng lên tiếng kỳ kèo “Hoàng thượng không thể ngoại lệ ban nàng ấy cho thần mà không cần thị tẩm trước sao ạ?”
Hoàng thượng thấy thừa tướng được đằng chân lân đằng đầu nên có chút tức giận hậm hực lên tiếng “Ta còn vốn muốn phong Liễu Trân Nhi làm phi tần nữa đó nhưng vì nể tình ngươi là đại sư huynh của hoàng hậu nên ta đã nhân nhượng làm theo nguyên tắc rồi ban Liễu Trân Nhi cho ngươi nhưng mà hình như nhà ngươi không biết đủ nên đòi hỏi quá nhiều rồi đó thừa tướng à.”
Thừa tướng vội quỳ xuống trước mặt của hoàng thượng rồi lên tiếng “Vi thần không dám ạ, tất cả cứ nghe theo sắp xếp ban đầu của thánh thượng đi, chờ người thị tẩm Liễu Trân Nhi xong thì thần sẽ đến đó nàng ta về phủ ạ.”
Thừa tướng tuy là không cam tâm chuyện nữ nhân mình muốn bị người khác chạm vào trước tuy nhiên hoàng thượng là người có vị trí cao nhất trong hoàng triều nên dù muốn hay không thì hắn vẫn không thể cãi lại chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, hắn sợ nếu còn đòi hỏi thêm nữa thì hoàng thượng thì sẽ đổi ý phong Liễu Trân Nhi làm phi tần thì hắn không còn cơ hội đụ nàng ta được nữa.
Hoàng thượng gật đầu “Vậy khanh hồi phủ đi, ngày mai đến đón người là được.”
“Dạ khấu tạ thánh ân của hoàng thượng, vậy thần sẽ đến đó Liễn Trân Nhi sau khi nàng ta đã hầu hạ hoàng thượng ạ.”
Tối hôm đó, thái giám bên An Thái Tự đến để đưa Liễu Trân Nhi đến tẩm cung của hoàng thượng thị tẩm, nàng được đại ma ma tắm rửa sạch sẽ trang điểm thật xinh đẹp rồi cuộn người nàng ta vào một cái chăn lớn sau đó thái giám bên An Thái Tự đến khiêng nàng ta đi đến tẩm cung của hoàng thượng.
Trên đường đi Liễu Trân Nhi nghe hai tên thái giám bên An Thái Tự nói chuyện với nhau “Ta nghe nói sau khi hoàng thượng thị tẩm xong vị Tú Nữ này thì nàng ta sẽ bị
đưa đến phủ của thừa tướng ban cho thừa tướng làm thê thiếp gì đó.”
Tên kia nghe vậy liền đáp lại “Theo cách nhìn của ta thì Tú Nữ này dung mạo xinh đẹp dáng người hoàn hảo lúc trên điện ta thấy hoàng thượng nhìn nàng ta bằng ánh mắt say đắm, ta nghĩ sau khi hầu hạ hoàng thượng thì Tú Nữ này có thể được phong phi tần sau này an nhàn hưởng vinh hoa phú quý có thể thoát khỏi tình cảnh hầu hạ tình dục cho tất cả đại quan trong triều. Chuyện nàng ta bị đưa đến phủ thừa tướng là ta nghe Tiểu Khanh Tử hầu hạ bên cạnh hoàng thượng nói rằng do đích thân thừa tướng xin ban người nên hoàng thượng không thể từ chối được.
Tên kia nghe vậy thì cũng khẽ lắc đầu “Thừa tướng là đại sư huynh của hoàng hậu nên chắc là hoàng thượng cũng phải nể tình mà ban người cho ông ta.”
Liễu Trân Nhi nghe những lời nói chuyện của hai tên thám giám thì nhất thời lòng lạnh xuống đến cùng cực, thừa tướng nổi danh thích bạo dâm cả hoàng cung và bên ngoài đều biết, có lần ông ta bạo dâm một người vợ đến chết nên cô nương nhà nào bị hắn ta nhìn trúng thà tự tử chết còn sướng hơn vào phủ của hắn hầu hạ những trò tình dục bệnh hoạn của hắn.
Liễu Trân Nhi thoáng sợ hãi run rẩy trong tấm chăn bông lớn kia, một giọt nước mắt rơi xuống nàng thầm oán trách trong lòng “Rõ ràng ta mới là Thánh Nữ đương nhiệm tại sao đến phút cuối lại trượt mất cơ hội đó, nếu đã không thể trở thành Thánh Nữ thì trở thành phi tần của hoàng thượng cũng không tồi ít ra gia tộc có thể nở mày nở mặt, đệ đệ có thể một đường thăng tiến. Rốt cuộc tại sao ta lại rơi vào tầm ngắm của tên thừa tướng già nua khốn nạn, biến thái kia chứ, ta không cam tâm mà.
Hai tên thái giám đi một lúc thì đến tẩm cung của hoàng thượng, bọn họ khiêng Liễu Trân Nhi vào trong đặt nàng nằm lên giường rồi đi ra ngoài canh gác không để ai làm phiền giây phút thăng hoa của chủ tử.
Qua một lúc Liễu Trân Nhi cảm giác có ai đó đang mở từng lớp chăn bông ra nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hoàng thượng đang ngồi trước mặt mình nên nhất thời có chút sợ hãi vội vàng muốn đứng dậy thỉnh an nhưng bị hoàng thượng đè nằm xuống giường.
Liễu Trân Nhi hốt hoảng thốt lên “Liễu Trân Nhi thỉnh an hoàng thượng ạ.”
Người đàn ông trung niên khẽ chép miệng lên tiếng “Không cần đa lễ, tối nay nàng chỉ cần hầu hạ ta cho tốt là được rồi.
Liễu Trân Nhi âm thầm nghĩ trong đầu “Tuy là rất ít Tú Nữ sau khi phong phi tần được ân sủng nhưng mà cũng không hẳn là không có trường hợp ngoại lệ giả dụ như hoàng hậu và linh phi, hai nữ nhân đó được hoàng thượng thị tẩm rất nhiều lần là do kỹ năng giường chiếu tốt giúp hoàng thượng thăng hoa cảm xúc, nếu như...nếu như ta thể hiện tốt kỹ năng của mình biết đâu ta có thể xin hoàng thượng cho ta ở lại hoàng cung không cần đến phủ của tên thừa tướng chết dẫm kia...hoàng thượng đã hơn 50 tuổi rồi nhưng tinh lực sung mãn nếu ta có thể chìu chuộng đáp ứng được ngài thì có khi thay đổi được tình thế nguy cấp của bản thân.”
Hoàng thượng nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ khóe mắt còn đọng nước của Liễu Trân Nhi thì có chút động lòng, nàng ta năm nay chỉ vừa tròn 18 tuổi là độ tuổi đẹp nhất đời người, lại sở hữu gương mặt xinh đẹp, dáng người hoàn hảo khiến cho người ta khó kìm lòng được muốn nâng niu bảo vệ.
“Nàng sợ ta đến như vậy sao?”
Liễu Trân Nhi nghe câu hỏi của hoàng thượng xong thì giật mình lên tiếng đáp “Dạ thần thiếp không dám ạ, được bệ hạ ân sủng là chuyện vinh hạnh cả đời, thần thiếp nguyện ý hầu hạ người.”
Hoàng thượng đưa tay lên lau nước mắt trên mặt của Liễu Trân Nhi rồi lên tiếng “Vậy tại sao nàng lại khóc khi được đưa đến hầu hạ ta.”
Liễu Trân Nhi tỏ vẻ cảm kích lên tiếng đáp “Trân Nhi đa tạ hoàng thượng ban thánh ân.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất